Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 242 - Chú đưa cháu đi



Chương 242 - Chú đưa cháu đi



Chương 242: Chú đưa cháu đi
Đối với sự chất vấn của Từ Mãn Thu, bà ta không nói ra được một câu nào.
Những gì mà Từ Mãn Thu nói đều là sự thật.
Quả thực bà ta đã phát hiện ra chuyện mà Từ Mãn Thu nói, chỉ cần Từ Bảo Châu cách xa Từ Mãn Thu một chút, thì vận may tốt của cô ta sẽ biến mất, chỉ có Từ Mãn Thu không ngừng chịu khổ, không ngừng tiếp xúc đồ dùng cá nhân của Từ Bảo Châu, thì mới có thể duy trì được vận may tốt trên người Từ Bảo Châu.
Nhưng bà Từ chưa bao giờ nghi ngờ chuyện bà ta nhận nhầm phúc tinh, dù sao thì ban đầu đạo sĩ kia cũng nói rồi. Hai đứa cháu gái nhà bà ta là quan hệ cái này mất-cái kia sinh, muốn một đứa tốt, thế thì đứa còn lại nhất định phải sống khổ sở.
Từ Bảo Châu lớn tiếng phản bác: “Đồ vô dụng, mày nói bậy.”
Nhưng ngoài hai câu này ra thì cô ta cũng không nói gì được nữa.
Từ Mãn Thu cảm thấy thật sự không có gì thú vị, cô ấy vốn cho rằng nhà họ Từ là khoảng cách cả đời này cô ấy cũng không vượt qua được, là tâm ma mà cả đời này cô ấy cũng không dứt được, nhưng khi cô ấy thật sự chống đối bọn họ thì cô ấy mới biết.
Hóa ra những ngọn núi mà cô nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có thể vượt qua, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
“Chú Mãn Trụ, chú có thể giúp cháu được không? Cháu muốn đến công xã.”
Rất ít khi Từ Mãn Thu nói chuyện với người trong thôn, đây là lần đầu cô ấy đưa ra thỉnh cầu với Từ Mãn Trụ.
Lưu Mãn Trụ nhìn cô ấy một cái, đồng ý: “Được, chú đưa cháu đi.”
Lời Lưu Mãn Trụ vừa dứt thì giọng của kế toán Từ vang lên: “Mãn Trụ không thể đi, không thể đi!”
Sự phản bác của kế toán Từ, khiến Lưu Mãn Trụ liền nhớ đến những lời phản đối trong lúc họp của kế toán Từ, sự chán ghét gần như thể hiện rõ trên mặt rồi.
Lúc trước ông ấy thật sự chưa phát hiện ra kế toán Từ lại khiến người ta chán ghét như vậy: “Tại sao không thể đi?”
Trên mặt kế toán Từ tràn đầy sự lo sợ: “Ông còn nhớ năm 59 không? Cả nước đều khô hạn, chỉ có Liễu Thụ Câu chúng ta rơi một trận mưa, trận mưa này làm cho lúa mì của chúng ta bội thu, năm đó, thôn chúng ta không có ai phải chết vì đói cả.”
“Ngược lại những thôn khác, số người chết đói không phải là con số nhỏ. Mãn Trụ, làm người phải có lương tâm, không thể quên ơn phụ nghĩa được! Tất cả những thứ này, đều là nhờ Từ Bảo Châu mà có đấy!”
Lời của kế toán Từ khiến đám đông xung quanh kích động mạnh, mọi người bàn tán xôn xao về chuyện này.
Những người lớn tuổi thì nói quả thực là không thể đi, năm đó bọn họ đúng là đã nhận cái ơn này của Từ Bảo Châu, nếu như mà chuyện tuyên truyền mê tín phong kiến lan truyền ra ngoài, cả thôn của họ đừng ai nghĩ đến chuyện sống tốt được.
Một vài người trẻ thì lại không cho rằng như vậy, họ cho rằng chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Từ Mãn Thu không nói gì, chỉ là ở bên yên lặng đợi quyết định cuối cùng của Lưu Mãn Trụ.
Cô ấy nhìn về phía Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi và cười cười với họ.
Giang Hựu Đào kêu gọi hệ thống hết lần này đến lần khác, nhưng hệ thống đáp lại cô luôn là đang trong quá trình tra cứu.
Giang Hựu Đào tức giận đến mức trong lòng nhắc đến mười tám thế đời tổ tiên của hệ thống ăn dưa.
Lưu Mãn Trụ: “Người trong thôn có nhận ân huệ của Bảo Châu nhiều bao nhiêu đi nữa thì cũng đã trả hết rồi. Mấy năm nay, đại đội chúng ta mỗi năm đều có một khoản chi cho Bảo Châu. Mười lăm năm rồi, thôn không có đối xử tệ với cô ấy.”
“Ông nói mấy năm nay thôn chúng ta đều nhờ vào Bảo Châu mới mưa thuận gió hòa, nhưng ông quên rồi. Mấy năm nay, không chỉ có thôn chúng ta, mà những thôn khác cũng mưa thuận gió hòa như thế, sổ sách của thôn mỗi năm đều do ông làm, ông nên biết, lương thực trong thôn so với lương thực của đại đội khác cũng không chênh lệch bao nhiêu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận