Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 344 - Ăn chung



Chương 344 - Ăn chung



Chương 344: Ăn chung
Thịt kho hơn hai tiếng, sắp đến giờ cơm, Giang Hựu Đào lại để Từ Mãn Thu đi gọi Chung Thiển Khê và Phó Thiệu Hoa, cô đi gọi Tô Giai Ninh.
Tô Giai Ninh đang ngủ trên giường, nghe xong lời Giang Hựu Đào nói, cô ấy đứng lên đi ra ngoài, đi ngang qua Lục Hướng Tiền ở phòng trước, anh ta lại kêu ô ô ô, Tô Giai Ninh theo cửa sổ nhìn qua, thấy anh ta nằm trên giường, bánh màn thầu và nước trên giường đã ăn hết.
Hiện tại mỗi ngày Tô Giai Ninh cho Lục Hướng Tiền hai chiếc bánh màn thầu, không chết là được rồi, về những thứ khác, anh ta đừng nghĩ nhiều.
Lúc này mới ngắn ngủn một tháng, anh ta đã gầy hơn trước rất nhiều, trên mặt chỉ còn một lớp da mỏng, mắt cũng hãm sâu.
Tô Giai Ninh và Giang Hựu Đào ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa ra vào, nhìn thấy một ông lão quét rác, Tô Giai Ninh chào một tiếng, sau đó nói.
“Lại phải làm phiền chú Nhất Đại, bây giờ anh ấy bệnh thành như vậy, cháu thay quần áo cho anh ấy, anh ấy không cho, còn luôn mắng chửi người, nói lung tung về cháu, cháu buồn lắm.”
Trên mặt Tô Giai Ninh tràn đầy u sầu, ông cụ tên Nhất Đại cười đến mặt đầy nếp nhăn.
“Mọi người bị bệnh đều như vậy, để chú đi thay cho nó, cháu đừng động vào.”
Chú Nhất Đai là người góa vợ ở công xã, không con cái, nhưng tâm địa thiện lương, không muốn nhận không tiền cứu trợ của công xã, cho nên tự nhận công việc quét đường.
Mỗi tháng Tô Giai Ninh cho ông ấy bốn tệ, để ông ấy đến giúp Lục Hướng Tiền thay giặt quần áo.
Chú Nhất Đại vô cùng vui lòng, ông ấy nhận định Tô Giai Ninh là đứa trẻ ngoan, lúc nghe Lục Hướng Tiền chửi bới Tô Giai Ninh, ông ấy cũng không tin.
Chuyện đó đương nhiên không tin rồi, Lục Hướng Tiền nói rất quá đáng, cái gì mà lúc ở bệnh viện, Tô Giai Ninh cầm dao chém anh ta, muốn dùng kéo thiến anh ta, mỗi ngày chỉ cho anh ta ăn hai chiếc bánh màn thầu.
Đều là ăn nói vớ vẩn, nếu lời anh ta nói là thật, anh ta đã sớm chết, còn có thể nằm trên giường nói nhiều như vậy sao?
Còn chuyện thiến anh ta, nếu như thật sự thiến, lúc ông ấy thay quần áo cho anh ta còn không biết sao?
Nghe mấy lời này của Lục Hướng Tiền nhiều, chú Nhất Đại cũng cảm thấy phiền:
“Cậu nên cảm thấy đủ, Tiểu Tô này đối xử với cậu rất tốt, cậu đánh, cậu mắng con bé, con bé quan tâm cậu như vậy, còn tìm tôi để thay quần áo cho cậu, bao nhiêu người không làm được như con bé đâu.”
“Hơn nữa, hiện tại cậu đã không có thu nhập, lúc trước cậu khốn kiếp biết bao, phát tiền lương xong là đưa hết cho cha mẹ cậu, con bé và hai đứa nhỏ còn phải vay lương thực để ăn, hiện tại con bé chỉ là một người có hộ khẩu nông thôn, còn dẫn theo hai đứa con, chẳng lẽ bọn họ đều phải nhịn đói nhường phần cậu à? Cậu không còn nhỏ, nói chuyện hay làm việc phải suy nghĩ.”
Chú Nhất Đại không cảm thấy việc một ngày Tô Giai Ninh cho Lục Hướng Tiền ăn hai chiếc bánh màn thầu là có gì sai, mỗi ngày ông ấy cũng chỉ ăn như vậy, không có cách nào, ai bảo nghèo chứ.
Lục Hướng Tiền bị ông ấy phản bác như vậy, mắt trừng to.
“Mỗi ngày cô ấy ăn ngon uống say, chú ngửi đi, cô giáo viên kia gọi cô ta đến ăn chung, từ trước đến nay cô ta chưa từng cầm chút gì về cho tôi.”
Chú Nhất Đại đương nhiên ngửi được mùi kho thịt nồng đậm ở bên ngoài, ông ấy khó hiểu nhìn Lục Hướng Tiền:
“Cậu nói vậy là có ý gì? Cho vợ cậu ăn còn chưa đủ, còn phải gói về cho cậu ăn?”
Vẻ mặt chú Nhất Đại toát lên bảy chữ: Cậu có mặt mũi lớn bao nhiêu!
Lục Hướng Tiền cũng có chút mờ mịt, anh ta luôn cảm thấy sự việc không nên như vậy. Anh ta nên được Tô Giai Ninh nâng niu trong lòng bàn tay, cung cấp ăn ngon uống tốt bồi bổ cho anh ta.
Anh ta nên được Tô Giai Ninh chăm sóc tận tình mà không phải như bây giờ chỉ cố kéo dài hơi tàn.
Chú Nhất Đại cũng lười để ý đến anh ta, lau qua người cho Lục Hướng Tiền, lại thay quần áo cho anh ta, sau đó rời đi.
Sau đấy ông ấy cũng không dừng lại, những lời Lục Hướng Tiền nói, những yêu cầu không biết xấu hổ kia của anh ta bị truyền đi, Tô Giai Ninh gặt hái được sự đồng tình của một đám người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận