Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 220 - Sao ủ rũ thế này



Chương 220 - Sao ủ rũ thế này



Chương 220: Sao ủ rũ thế này
Lúc Giang Hựu Đào quay về ký túc xá thì vẫn còn không vui, Cố Niệm Vi đang nấu bữa sáng, bữa sáng hôm nay của họ là bánh ngô hấp ngũ cốc và cháo ngô.
Thấy cô như thế, Cố Niệm Vi thắc mắc hỏi: “Mới sáng sớm cô đã đi đâu thế, sao về lại ủ rũ thế này?”
Hai người ở một phòng, lúc Giang Hựu Đào ra ngoài thì Cố Niệm Vi có biết, cô ấy cũng tính giờ Giang Hựu Đào về để bắt đầu nấu bữa sáng.
Giang Hựu Đào xách cái ghế ngồi xuống bên bếp lò: “Không phải hôm nay dậy rất sớm sao, nên tôi lên núi dạo một vòng, lúc quay về thì đi đường bên nhà của kế toán Từ, vừa hay nhìn thấy Từ Mãn Thu của nhà kế toán Từ đó xách một cái thùng quần áo lớn đi về phía sông suối. Cô ấy không cẩn thận làm quần áo rơi ra ngoài, vợ kế toán Từ cầm cây gậy to định đánh cô ấy.”
Giang Hựu Đào mô tả một chút: “Cây gậy gỗ thô to bằng cổ tay của cô đấy, cô nói xem, nếu như đánh vào người thì đau biết bao chứ!”
Cố Niệm Vi nhìn cổ tay của mình rồi nói: “Cũng đúng, bà già này đúng là không ra gì. Cháu gái thứ hai của nhà đó cũng thường xuyên bị bà ta đánh, cô đừng có giúp cô ấy nha, cô không giúp cô ấy, có thể cô ấy cũng chỉ bị đánh vài cái đó thôi, nhưng nếu như cô giúp cô ấy rồi, khiến bà già Từ đó mất mặt nổi giận, thế thì những ngày tháng tiếp theo của Từ Mãn Thu khó sống rồi.”
Lúc Cố Niệm Vi mới xuống nông thôn đã thấy bà Từ đánh Từ Mãn Thu mấy lần rồi, công cụ gì cũng có, ra tay vừa độc ác vừa tàn nhẫn, có một lần Cố Niệm Vi không thể nhìn được nữa định đi giúp đỡ thì bị tổ viên của tổ họ ngăn cản lại.
Lời của họ khiến Cố Niệm Vi không dám đi ngăn cản.
May mà thôn Liễu Thụ Câu này đủ rộng, chỗ làm của nhà họ Từ khác chỗ làm của họ, xem như mắt không thấy, tâm không phiền.
Giang Hựu Đào sững người: “Phải làm sao đây, tôi ngăn cản rồi.”
Giang Hựu Đào có tính cách như thế nào, Cố Niệm Vi đã biết từ lâu rồi, lúc Giang Hựu Đào nói gặp chuyện này thì cô ấy đã dự đoán được kết quả này rồi.
“Lát nữa chúng ta đi dạo về phía bên đó, nếu như gặp Từ Mãn Thu thì đưa cho cô ấy một lọ thuốc trị khô.” Thuốc trị khô này là ở trong không gian của Cố Niệm Vi, là sản phẩm minh tinh của công ty nổi tiếng nào đó, cô ấy bỏ rất nhiều trong hộp vỏ sò, vài ngày trước trời trở lạnh thì cô ấy lấy ra tặng cho mỗi người trong nhà thanh niên tri thức một vỏ sò, trừ Chu Chấn Viễn.
Sau khi cho mọi người xong thì cô ấy cũng còn khá nhiều.
“Cũng được.” Giang Hựu Đào nói: “Chỗ của tôi cũng còn chút thuốc mỡ bôi vết bầm tím và bong gân, lát nữa đem cho cô ấy một chút luôn, lấy thêm hai cái bánh ngô hấp ngũ cốc cho cô ấy. Cô ấy nói nếu như không giặt quần áo thì ngay cả cơm cô ấy cũng không có mà ăn.”
Thuốc mỡ trị vết bầm tím và bong gân mà Giang Hựu Đào đề cập đến là thứ mà cô đã nhìn thấy trước đó trong trung tâm thương mại hệ thống, bán với giá hai mươi tệ, lúc trước Giang Hựu Đào không có chỗ cần dùng tới, nên không có mua, bây giờ số dư của cô có hơn một nghìn, đã là một nhà giàu rồi.
Bỏ ra hai mươi tệ để mua cũng không có gì phải xót nữa.
“Được.”
Cứ quyết định như vậy đi.
Sau khi ăn xong, Giang Hựu Đào trở về phòng của mình và đặt thuốc mỡ trị vết bầm tím và bong gân mà cô đã mua từ trung tâm thương mại hệ thống vào trong hộp thuốc nhỏ mà cô đã mua từ hệ thống, và dùng tay xoa xoa nó, giả vờ như đã sử qua vậy, sau khi làm sạch mùi thì cô mới ra ngoài tụ hợp với Cố Niệm Vi.
“Tôi mua tổng cộng bốn hộp thuốc mỡ, lúc trước không có bị thương nên bỏ quên trong tủ không có dùng đến, hộp này cho cô, chưa gỡ tem đâu, hiệu quả tốt lắm đấy.” Giang Hựu Đào chưa dùng qua thuốc trong không gian hệ thống bao giờ, nhưng điều này không ngăn cản cô chém gió được.
Có lẽ hệ thống cũng không dám lấy sản phẩm chất lượng kém ra đánh lừa cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận