Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 273 - Đi Đón



Chương 273 - Đi Đón



Chương 273: Đi Đón
“Cảm ơn Mãn Thu.”
Hiện tại bọn họ là giáo viên, chắc hẳn có cung ứng than đá, nhưng Giang Hựu Đào thấy mùa đông Đông Bắc lạnh, chút than đá đó của bọn họ, chắc hẳn không đủ đốt.
Đến lúc đó chỉ có thể đốt củi, đứa nhỏ Mãn Thu này là người có ơn tất báo, có thể làm chút gì đó cho bọn họ, trong lòng cô bé sẽ dễ chịu hơn.
Hơn nữa bọn họ không thể vẫn luôn không cho Từ Mãn Thu hồi báo như vậy, thời gian lâu dần sẽ dưỡng thành thói quen không làm mà hưởng cho Từ Mãn Thu.
Có sự giúp đỡ của mọi người, tính tình của Từ Mãn Thu bây giờ rất tốt, cô rất thích.
Quả nhiên Từ Mãn Thu vui vẻ, lúc đi về ngủ luôn cười.
Hai người ăn cơm, Giang Hựu Đào dọn dẹp qua đồ muốn mang lên công xã cất vào bao tải to, bát đũa chậu nồi cũng mang theo một phần.
Buổi sáng hôm sau, cỏ trong sân bị phủ lên một tầng sương trắng, thở ra cũng là khói.
Giang Hựu Đào đi trước mở cửa điểm thanh niên trí thức, vừa mở ra đã nhìn thấy Phó Thiệu Hoa mặc áo bông đen đứng đó, Giang Hựu Đào giật mình.
“Đồng chí Phó, sao anh lại đến đây?”
Nhìn tư thế giậm chân của Phó Thiệu Hoa, hiển nhiên thời gian đứng chờ không ngắn.
“Không phải các cô nói muốn chuyển nhà sao, cho nên tôi đến đây xem có cần giúp đỡ gì không.”
Trời còn chưa sáng Phó Thiệu Hoa đã đến, lúc này mùa đông lạnh giá âm mấy độ.
Vừa rồi anh còn hối hận không thôi, sớm biết lạnh như vậy anh nên mặc áo khoác quân đến.
Giang Hựu Đào nhướng mày: “Cảm ơn đồng chí Phó, đồng chí Phó ăn cơm chưa? Vi Vi đang nấu mì, vào đây chúng ta ăn chúng.”
Phó Thiệu Hoa đã sớm muốn cùng Giang Hựu Đào ăn cơm chung, anh không chút chậm trễ, đẩy xe vào sân điểm thanh niên trí thức.
Cố Niệm Vi đang nấu mì sợi, tương cà tím cùng thịt vụn, bỏ thêm ít ớt cay rưới lên trên mì, vừa cay vừa thơm.
Cho dù Phó Thiệu Hoa rụt rè cũng ăn hai bát to, nếu không phải đã hết mì, anh còn có thể ăn được nữa.
Phó Thiệu Hoa rất ngại, anh quyết định chờ đến giữa trưa lại đưa đồ tốt mà mình mang từ thủ đô cho hai người Cố Niệm Vi.
Phó Thiệu Hoa đến, Từ Mãn Thu cũng có thể đi theo Giang Hựu Đào đến công xã, cô ấy mang theo cặp sách của mình, bỏ sách vở và bút của mình vào, còn mang theo hai bộ đồ để tắm giặt.
Cô ấy và hai người Giang Hựu Đào ở chung đã lâu, biết hai người bọn họ thích sách.
Trên ghế sau xe Phó Thiệu Hoa chở hành lý và dụng cụ nhà bếp của Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi chở đồ của mình, Giang Hựu Đào lai Từ Mãn Thu, ngay lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện ở chân trời, ba người đạp xe đến con hẻm Hạnh Phúc mà mình thuê nhà.
Đặt đồ xuống, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi vội vàng đến trường, Phó Thiệu Hoa cũng phải đi làm.
Từ Mãn Thu kéo dụng cụ nhà bếp vào, múc một chậu nước, tìm một miếng rẻ lau, quét dọn trong người cực kỳ sạch sẽ.
Lúc Lâm Mạn Nhu ra cửa vừa khéo gặp được hai người Giang Hựu Đào, cô ta nhìn mặt Phó Thiệu Hoa, có chút ngây người.
Đời trước cô ta chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy trên Tivi, so với anh, Cung Húc Ba tính là gì, chỉ là dưa vẹo táo nứt.
Nhất định đời trước mắt cô ta bị mù, nếu không sao lại coi trọng Cung Húc Ba chứ.
Vừa nghĩ đến Cung Húc Ba, còn chưa vào cổng đã gặp anh ta.
Anh ta mặc áo bông, bên ngoài khoác thêm áo khoác tây trang màu xám, tóc bóng đến mức ruồi đậu lên còn trượt chân, Lâm Mạn Nhu nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Nhất là nghĩ đến chính mình thế mà cùng anh ta chung chăn chung gối lâu như vậy, cô ta có loại xúc động muốn đi tắm rửa kỳ cọ.
Cung Húc Ba hoàn toàn không biết vì sao ánh mắt cô Lâm này nhìn mình lại lộ ra sát khí, chỉ cảm thấy cô giáo này đúng là khó hiểu.
Dáng dấp xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt lắm, không phải chỉ là muốn bắt tay với cô ta thôi sao? Chẳng phải sau đó cô ta cũng không bắt tay, cần gì dùng loại ánh mắt đó nhìn anh ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận