Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 380 - Hẹn



Chương 380 - Hẹn



Chương 380: Hẹn
Đến buổi tối sau khi ăn xong, Chung Thiển Khê đi trước, vẫn như cũ là Giang Hựu Đào tiễn Phó Thiệu Hoa ra cửa.
Cởi áo khoác quân nhân dày cộp, mặc quần áo mỏng, dáng người cao gầy của Phó Thiệu Hoa hiện lên rõ ràng không thể nghi ngờ.
Nhất là đôi chân dài, vừa dài vừa thẳng, là thứ Giang Hựu Đào cực kỳ hâm mộ.
Hai người cùng nhau đi đến bên ngoài ngõ nhỏ, trên cổ Giang Hựu Đào đeo bộ điếu trụy quả đào mà Phó Thiệu Hoa tặng lúc năm mới.
Giang Hựu Đào tặng cho Phó Thiệu Hoa một chiếc bút máy.
Công việc của Phó Thiệu Hoa thường xuyên dùng đến bút, Giang Hựu Đào tặng bút máy cho anh, anh rất thích, đi đâu cũng mang theo.
“Cuối tuần được nghỉ, anh dẫn em lên núi chơi nhé.”
Mùa xuân hoa táo cực kỳ đẹp, mặt sông năm trước kết băng đã tan ra, nước chảy róc rách, trong veo nhìn thấy cả đáy.
Bụi cỏ bên sông càng thêm um tùm, thỉnh thoảng có những khóm hoa điểm xuyết, cây liễu bên bờ sông cũng đung đưa theo gió, thoải mái đến lòng người khoan khoái.
Giang Hựu Đào rất muốn đi, nhưng cô phải đến huyện thành giao hàng cho Trương Đức Trân.
Hiện tại cô và Trương Đức Trân đã là bạn hàng hợp tác ổn định, cô rất thích tính cách của Trương Đức Trân.
Lúc Trương Đức Trân sắp bán xong hạt dưa sẽ viết thư cho cô, cô nhận được thư, sáng sớm sẽ đến huyện thành, nhân lúc buổi sáng chưa nhiều người, đưa hạt dưa đến nhà Trương Đức Trân, do mẹ Trương Đức Trân và cô giao dịch.
Hơn nữa trước mỗi lần giao dịch, Giang Hựu Đào sẽ dùng phần mềm của hệ thống ăn dưa kiểm tra xem xung quanh có tai mắt chợ đen hay không.
Dùng thứ này đảm bảo không chút sơ hở, cô thật sự không muốn dính vào đám người chợ đen kia, cô nghe Cố Niệm Vi nói qua, nước nơi đó rất sâu.
Giang Hựu Đào không biết bơi, sẽ không đi lang thang đến đầm nước chợ đen kia.
Ngày hôm qua Giang Hựu Đào nhận được thư của Trương Đức Trân, cô trầm tư một lát, rốt cuộc không nỡ để Phó Thiệu Hoa thất vọng.
“Được, vậy ngày kia chúng ta đi sau chín giờ, lúc đó mặt trời xuất hiện sẽ không quá lạnh.”
Đầu xuân, thời tiết buổi sáng vẫn còn mang theo hơi lạnh.
“Được.” Phó Thiệu Hoa tung tăng như chim sẻ, có chút muốn Giang Hựu Đào không dẫn theo hai bóng đèn Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu kia, lại sợ chính mình tùy tiện chọc cho Giang Hựu Đào phản cảm, chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn lại.
“Đến lúc đó anh đến đón em.”
“Được.”
Phó Thiệu Hoa rời đi, Giang Hựu Đào xoay người trở về.
Đường Uyển đứng ở cách đó không xa, so với lần đầu tiên Giang Hựu Đào gặp Đường Uyển, hiện tại Đường Uyển gầy đến dọa người, trên mặt không có tí thịt nào, bởi vì không dám ngủ, sợ mơ thấy ác mộng, quầng mắt thâm đen.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ Giang Hựu Đào còn đồng tình với cô ta, nhưng người này là Đường Uyển, cô sẽ không đồng tình.
Những thanh niên tốt bởi vì tư dục của bản thân cô ta mà gặp tai họa, chẳng phải bọn họ càng xứng đáng được đồng tình hơn sao?
Trương Viễn Phi là một thanh niên tốt, mấy ngày trước đã kết hôn, là người vợ định mệnh của anh ta.
Giang Hựu Đào từng hỏi qua hệ thống, vào kiếp Đường Uyển chung sống với Thẩm Đào, tình cảm của Trương Viễn Phi và người vợ hiện tại cực kỳ ốt.
Hai người giúp đỡ lẫn nhau, cả đời chưa từng xảy ra tranh cãi ầm ĩ gì cả, mỗi lần giận nhau, đều là Trương Viễn Phi cúi đầu xin lỗi trước.
Bởi vậy có thể thấy được, những người Đường Uyển gả sau đó, không có sự can thiệp của cô ta, nhất định cũng rất hạnh phúc.
Chỉ có ở cạnh cô ta, cuộc sống trôi qua mới gà bay chó sủa, cũng có thể thấy được, mục tiêu của cô ta vẫn luôn rõ ràng, người mà cô ta tìm là người đàn ông đối xử tốt với vợ.
Giang Hựu Đào không cùng Đường Uyển chào hỏi, vốn dĩ bọn họ không quen thuộc.
Còn chưa có rẽ vào nhà, chỗ đầu phố bên kia lại truyền đến tiếng đánh nháo, Giang Hựu Đào quay đầu liếc qua rồi đi.
Trương Thủy Tú lại bị chồng cô ta kéo đến bên đường đánh, Trương Thủy Tú một chút cũng không dám phản kháng, ôm đầu nằm sấp trên mặt đất, Vu Quốc Trụ - Chồng cô ta một chân lại một chân đạp cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận