Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 747 - Ly hôn đi 2



Chương 747 - Ly hôn đi 2



Chương 747: Ly hôn đi 2
Lúc này Tô Trí Viễn không nói một tiếng rời đi, Bạch Diễm Lan đi giày đuổi theo ra ngoài, sau đó đuổi theo Tô Trí Viễn sắp đến đầu ngõ.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì, Tô Trí Viễn, có chuyện gì anh nói thẳng ra không được sao? Anh làm loại tư thế này là có ý gì?” Từ trước tới nay Bạch Diễm Lan chưa từng chịu loại ấm ức như vậy ở chỗ Tô Trí Viễn, nước mắt lập tức tràn ra.
Tô Trí Viễn quay đầu nhìn cô ta, trong đầu đột nhiên nghĩ tới những lời cha anh ta dạy anh ta và anh trai anh ta từ nhỏ, chỉ có người đàn ông vô năng mới khiến người phụ nữ của mình chảy nước mắt.
Tô Trí Viễn nghe trong lòng, nhưng có khả năng anh ta thật sự vô năng, từ ngày gả cho anh ta, Bạch Diễm Lan chảy nước mắt không ít lần, nhưng lần nào cũng không phải chảy vì anh ta.
Đây là lần đầu tiên, Tô Trí Viễn cảm thấy mới mẻ, nhưng không đau lòng.
Cầm được giấy chứng nhận quan trọng, Tô Trí Viễn không muốn dây dưa với người Bạch gia nữa.
Anh ta nói: “Bạch Diễm Lan, chúng ta ly hôn đi.”
Ở kiếp trước, Bạch Diễm Lan thường xuyên mở miệng nói hai chữ ly hôn, ly hôn đã thành một loại vũ khí của cô ta khiến Tô Trí Viễn thỏa hiệp.
Từ trước tới nay Tô Trí Viễn chưa từng nói tới ly hôn, đây là lần đầu tiên.
Trong lòng Tô Trí Viễn vẫn có chút khó chịu.
Đối với Bạch Diễm Lan anh ta có yêu, yêu người từng cứu mình mà không phải là người phụ nữ có kinh nghiệm, đàn ông cũng sẽ yêu thương người từng cứu mình.
Tô Trí Viễn vĩnh viễn không quên khi anh ta sắp chết ở dưới sườn núi, là Bạch Diễm Lan cầm dao bổ củi làm gậy gỗ đi tới trước mặt anh ta.
Nhưng khó chịu qua đi, Tô Trí Viễn cảm thấy được giải thoát, thậm chí ánh mặt trời ngày mùa thu cũng càng xán lạn hơn một chút.
Bạch Diễm Lan nghe Tô Trí Viễn nói ly hôn, gương mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta lùi về sau một bước sau đó ngẩng đầu lên, giọng nói vừa rồi vì chất vấn mà trở nên sắc bén cũng mềm xuống.
“Anh nói cái gì thế Trí Viễn, là em làm sai chỗ nào sao?” Bạch Diễm Lan rất khí phách ở trước mặt Tô Trí Viễn, dựa vào đều là Tô Trí Viễn dung túng với cô ta.
Hiện giờ Tô Trí Viễn muốn ly hôn, cô ta đã không còn sức mạnh.
Cô ta không phải là kẻ ngốc, nếu là cô ta đổi đàn ông, người cả Bạch gia đều không thèm để ý, nếu tính khí nóng nảy cô ta có thể bị đánh.
Kết hôn 2 năm, cô ta vẫn không sinh con Tô Trí Viễn chưa từng ghét bỏ cô ta.
Nhưng ở chỗ bọn họ lập gia đình xong nửa năm không có con, nhà chồng đánh mắng là chuyện bình thường, giống như cô ta không sinh con còn được chồng an ủi đủ kiểu vẫn là lần đầu tiên.
Tô Trí Viễn đã không muốn nói gì với cô ta.
Bạch Diễm Lan là người cố chấp, chỉ nghe quan điểm mình muốn nghe, anh ta đã học được không nói sự thật nói đạo lý với cô ta.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi vừa đến đầu ngõ, thì nghe Tô Trí Viễn nói chuyện ly hôn với Bạch Diễm Lan.
Hai người cũng có chút xấu hổ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Cố Niệm Vi sờ bụng dẫn đầu đi vào trong ngõ.
Cô ấy đến tháng, lại không trở về nhà thay quần sẽ thấm ra ngoài, cô ấy không biết hai người này, hai người này ly hôn hay không đều liên quan gì tới cô ấy?
Giang Hựu Đào theo sát phía sau, hai người nhìn chằm chằm bọn họ đi qua, trên mặt Bạch Diễm Lan ngoại trừ sợ hãi còn có chút xấu hổ.
Tô Trí Viễn không sợ việc tư bị người ta biết rõ, đời trước chuyện nhà anh ta có ai trong cơ quan không biết?
Bà Bạch đến cơ quan của anh ta gây sự bao nhiêu lần?
Bạch Diễm Lan bán nhà ở cho Vương Ngọc Vinh, người nhìn chê cười của anh ta còn ít sao?
Tô Trí Viễn hơi mệt mỏi, trái tim đặc biệt mệt mỏi: “Bạch Diễm Lan, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc Vương Ngọc Vinh là con của ai?”
Gân xanh trên trán Bạch Diễm Lan giật giật, cô ta hơi há miệng, nhưng phát hiện mình không nói được câu nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận