Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 74 - Bóng ma tâm lý



Chương 74 - Bóng ma tâm lý



Chương 74: Bóng ma tâm lý
Vẻ mặt Từ Đại Chủy nghiêm túc, hiển nhiên thật sự thay Giang Hựu Đào cân nhắc.
Làm việc cùng nhau hơn nửa tháng, tình huống trong nhà Giang Hựu Đào như thế nào, bà ấy cũng biết sơ qua, đám người Từ Đại Chủy đều nghe vào trong lòng, cũng có phần đau lòng cho cô.
Lúc bắt đầu làm việc tương đối quan tâm cô, chia cho cô mấy việc nhẹ nhàng nhất, nếu cô không làm xong, ba người bọn họ còn giúp đỡ cô một tay.
Giang Hựu Đào thật sự không nghĩ đến chuyện yêu đương, cô cảm thấy nói chuyện yêu đương chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của cô.
Hơn nữa đàn ông mang đến cho cô bóng ma tâm lý thật sự quá nghiêm trọng.
Khi đó cô lên cấp ba, một nữ sinh trong ký túc xá bọn họ nói chuyện yêu đương, hai người bọn họ từ khi bắt đầu yêu đương, chia rồi lại hợp, chia rồi lại hợp đến lúc tốt nghiệp cấp ba, mỗi lần nói chia tay, bạn nam kia sẽ dùng cách tự sát đến uy hiếp cô ấy.
Một lần nghiêm trọng nhất trực tiếp chạy đến dưới ký túc xá của bọn họ, ở ngay trước mặt bọn họ cầm dao đâm mình.
Chuyện này không hề làm bộ chút nào, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra.
Hai người kia nói chuyện yêu đương nói đến mọi người đều biết, vốn dĩ bạn cùng phòng của cô là một cô gái nhu nhược xinh đẹp, lần yêu đương này nói đến cuối cùng bị ép thành bệnh nhân tâm thần.
Nếu là chuyện khác, Giang Hựu Đào đồng ý thì đồng ý, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, cô không thể nào ở thời điểm hiện tại yêu đương kết hôn.
Hoàn cảnh của niên đại này còn đặt ở đó, đối tượng mà cô có thể tìm được, ngoại trừ thanh niên trí thức thì chỉ có người trong thôn, điều kiện còn bày ở đó.
Cô không thể nào cắm rễ ở nông thôn, cô nhìn quen thành thị phồn hoa, đời này cho dù bò cô cũng phải bò về thành phố, mỗi một người đều có quyền theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, Giang Hựu Đào không sợ nói ra bị người chê cười.
Gả cho thanh niên trí thức đến năm 76 không có gì bất ngờ xảy ra chính là kết cục từng người bay đi. Thanh niên trí thức có thể tu thành chính quả ít lại càng thêm ít, cô không muốn vứt bỏ người khác, lại càng không muốn bị người khác vứt bỏ.
Đều nói thời kỳ đại học yêu đương là tốt đẹp nhất, đời trước Giang Hựu Đào vội vàng sinh hoạt không được trải nghiệm qua, đời này cho dù thế nào cô cũng phải lên đại học nói chuyện yêu đương, nếu không nhân sinh sẽ rất tiếc nuối.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Từ Đại Chủy, Giang Hựu Đào lắc đầu như trống lúc lắc: “Không được, không được, cháu không có ý định tìm đối tượng, thím ngàn vạn lần đừng giới thiệu cho cháu.”
Bản thân Giang Hựu Đào không thích, Từ Đại Chủy cũng không thể nào ép buộc cô đi xem mắt, bởi vậy chỉ đành tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, chẳng qua Du Đào à, cháu thích kiểu người như thế nào, nói qua cho thím nghe, thím giúp cháu tìm, đến thời điểm thích hợp thím sẽ kể cho cháu nghe.”
Giang Hựu Đào lập tức vui vẻ, cô nhớ đến “danh ngôn” lưu truyền trên mạng đời sau: “Có nhà có xe, cha mẹ đều mất, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, làm việc giỏi, dáng dấp đẹp trai.”
Chỉ là vướng niên đại này, Giang Hựu Đào cảm thấy tiêu chuẩn có nhà có xe có thể giảm.
Xe là xe đạp thương hiệu vĩnh cửu, chất lượng của thương hiệu xe này tốt, trước khi cô xuyên qua vẫn còn đang được sản xuất, đám nhỏ trong tiểu khu cô vẫn đi xe đạp của thương hiệu này, chất lượng chuẩn cơm mẹ nấu.
Còn nhà ấy à, không có bất ngờ gì xảy ra phải ở được rất nhiều năm, ít nhất cũng là gạch ngói xanh, nếu không bên ngoài trời mưa to, bên trong nhà mưa nhỏ, cuộc sống trôi qua thế nào đây?
Giang Hựu Đào vừa nói tiêu chuẩn này ra khiến ba người giật mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận