Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 77 - Đánh nhau



Chương 77 - Đánh nhau



Chương 77: Đánh nhau
Thằng ba nhà bà ta và con trai lãnh đạo công xã là bạn tốt, mỗi ngày túm lại cùng nhau thảo luận chuyện quốc gia đại sự, dưới sự hun đúc của con trai, con người bà ta càng ngày càng có văn hóa.
Lưu Nhị Hoa dương dương đắc ý nhìn Giang Hựu Đào, chờ sắc mặt Giang Hựu Đào thay đổi, thậm chí còn chờ cô khóc thút thít.
Giang Hựu Đào không có khả năng để bà ta được như nguyện, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lưu Nhị Hoa.
“Thím này, tôi tìm đối tượng như thế nào, tìm đối tượng ra sao có liên quan gì đến thím? Thím là gì của tôi mà đến trước mặt tôi chất vấn? Thím rảnh đến hoảng à?”
Nghĩ đến nhà Lưu Nhị Hoa này có mấy người con trai, Giang Hựu Đào lại ung dung nói tiếp: “Thím cũng đừng bận tâm về mấy điều kiện kia, tôi tìm đối tượng luôn có yêu cầu cao như vậy, tìm ai cũng không thể nào tìm con trai thím.”
Lưu Nhị Hoa rất biết khoe khoang, giọng bà ta còn lớn, Giang Hựu Đào ở bên này làm việc còn có thể nghe được bà ta khen con trai mình có bản lĩnh như thế nào, thỉnh thoảng con trai sẽ ra ruộng tìm bà ta, Giang Hựu Đào từ xa nhìn thấy vài lần.
Vừa gầy vừa lùn lại còn xấu, mỏ chuột tai khỉ giống như cùng một khuôn khắc ra với Lưu Nhị Hoa, ngay cả răng cửa to đùng cũng giống.
Người kia vừa nhìn đã thấy không phải hạng người tốt lành gì, lúc nhìn người ánh mắt dáo dác, cả người từ trong ra ngoài lộ ra sự bỉ ổi.
Lưu Nhị Hoa không chờ được hình ảnh như mình dự đoán, lại nghe Giang Hựu Đào xem thường con trai mình.
Đầu bà ta ong một tiếng bùng nổ, tiện tay ném một nắm đất về phía Giang Hựu Đào, trong nháy mắt khi bà ta buông tay xuống, Giang Hựu Đào động.
Kinh nghiệm đánh nhau của cô rất phong phú, vừa xông lên đã túm lấy tóc trên đầu Lưu Nhị Hoa, nắm được tóc tương đương với việc cô đã dành được một nửa thắng lợi.
Sau đó cô không quan tâm Lưu Nhị Hoa bay nhảy, đạp, cào cô như thế nào, Giang Hựu Đào vẫn túm chặt tóc trong tay không chút buông lỏng, bàn tay còn lại nhàn rỗi còn hướng trên người bà ta “chào hỏi” mấy lần.
Chỗ nào đau cô đánh chỗ đó, Lưu Nhị Hoa hét thảm một tiếng.
Đám người Từ Đại Chủy và quần chúng vây xem đều nhìn đến ngây người.
Có thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến vừa rồi hai người còn đấu võ mồm, trong nháy mắt đã xông vào đánh nhau.
Bọn họ sửng sốt tận hai phút mới đi lên ngăn cản.
Đám người Từ Đại Chủy, thím Tưởng Tứ có quan hệ tốt với Giang Hựu Đào, bọn họ nhanh chóng chạy lên khuyên can, thím Trương Nhị và thím Tưởng Tứ đi đến ôm lấy hai cánh tay Lưu Nhị Hoa.
“Hai người đừng đánh nữa, có lời gì mà không thể nói, đánh nhau làm gì? Mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.”
Từ Đại Chủy đi đến, lại từ phía sau Giang Hựu Đào vòng qua giữ lấy hai tay Giang Hựu Đào, nhưng mềm nhũn, một chút sức cũng không dùng.
Hành động của Giang Hựu Đào không bị hạn chế chút nào, cô chậc một tiếng, nhân lúc người ở xa còn chưa đến trước mặt, lại ra tay thêm mấy lần với Lưu Nhị Hoa.
Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhị Hoa chưa từng dừng lại.
Đại đội trưởng, tiểu tổ trưởng và một đám quần chúng vây xem nghe tin chạy đến.
Đám thanh niên trí thức bên Cố Niệm Vi cũng chạy đến, bọn họ giữ im lặng đứng ở sau Giang Hựu Đào, ngay cả Triệu Vĩnh Lan cũng là như thế.
Các thôn dân có người đứng bên cạnh xem náo nhiệt, có thân thích và người có quan hệ tốt với Lưu Nhị Hoa thì đứng bên cạnh bà ta.
Tóc của Lưu Nhị Hoa bị Giang Hựu Đào túm cho tán loạn, lúc này nước mắt nước mũi tèm nhem.
So sánh với dáng vẻ chật vật của bà ta, dáng vẻ Giang Hựu Đào thoải mái hơn nhiều, ngoại trừ quần áo có hơi nhăn, dáng vẻ bình tĩnh ung dung thoạt nhìn không giống vừa đánh nhau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận