Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 190 - Uống thuốc



Chương 190 - Uống thuốc



Chương 190: Uống thuốc
Hạ Hà Vũ xắn tay áo đi ra ngoài, Chu Nguyệt Mai ngồi trên giường đất, khinh thường nhìn theo bóng dáng Hạ Hà Vũ.
Chuyện giữa Hạ Hà Vũ và Tô Chính Đường nhà bà ta bị truyền khắp toàn bộ thôn, Chu Nguyệt Mai đương nhiên cũng đã nghe qua, đối với người phụ nữ sau khi chia tay con trai bà ta lại ở bên Tô Dương, sau khi kết hôn lại đổi ý muốn quay lại với con trai bà ta, trong lòng Chu Nguyệt Mai cực kỳ chán ghét.
Loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như vậy, giống hệt như Triệu Xuân Hoa, chẳng qua cho dù chán ghét thì chán ghét Hạ Hà Vũ, nhưng không trở ngại bà ta lợi dụng Hạ Hà Vũ.
Tay chân Hạ Hà Vũ rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã nấu xong đồ ăn, Tô Chính Đường bị gọi ra ăn cơm, nhìn mấy chiếc bánh bao rõ ràng không phải là thứ mà nhà mình có thể ăn được, anh ta không nói một lời ngồi xuống giường đất, Hạ Hà Vũ giống như cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh hầu hạ anh ta.
Anh ta lại ngầm chấp nhận.
Cảnh tượng này nếu như để cho người không biết nhìn, còn tưởng rằng bọn họ là người một nhà đấy.
Buổi trưa Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi ăn mì sợi, dùng bột ngô độn với bột mì cán ra, rau là cà tím xào với mỡ heo, đổ thêm nước tương mà Cố Niệm Vi nói mua từ cửa hàng quốc doanh trên huyện thành về, thật ra là lấy từ đời sau đổi với nước tương mà nhà Từ Đại Chủy làm, sau đó còn bỏ thêm ít hành lá vào, mùi vị rất ngon.
Canh là canh khoai tây bào sợi do Giang Hựu Đào nấu.
Bữa ăn này, làm Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào ăn no căng.
Đối với cuộc sống hiện tại, hai người cực kỳ thỏa mãn.
Quay lại phòng, Giang Hựu Đào đọc thư mà Phó Thiệu Hoa đưa đến trước, thư là do Ứng Triều Vinh viết, nói bọn họ đã nhận được đồ mà cô gửi, chiếc xe lăn kia đưa cho Ứng Đức Hưng rất dễ đẩy, hiện tại lúc rảnh rỗi Ứng Đức Hưng rất thích đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm với người ta.
Lại nói cô tốn kém, Hách Cúc Hương sợ cô không có đủ tiền tiêu, gửi mấy tệ cho cô, để cô muốn ăn gì thì mua, mấy tệ kia không gửi tiền riêng mà kẹp trong thư, tờ tiền mới tinh, vừa nhìn là biết cố ý đổi.
Giang Hựu Đào đặt tiền sang một bên, bắt đầu viết thư hồi âm, viết xong, cô nhớ đến trà sữa mà hệ thống khen thưởng, nhanh chóng pha một cốc, vị ngọt thơm vào miệng, Giang Hựu Đào nheo mắt lại hưởng thụ.
Trà sữa còn có thêm khô bò cay, hương vị đó thật tuyệt.
Ăn rồi ăn, Giang Hựu Đào thở dài một hơi, đời trước vì sợ béo, cô chưa bao giờ uống trà sữa, vẫn luôn uống trà, không nghĩ đến một sớm xuyên qua, thứ mà ngày xưa cô chướng mắt lại trở thành món cô muốn ăn cũng không ăn được.
Quả thật kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này xuyên qua.
Chính bản thân Giang Hựu Đào nghĩ rách đầu cũng không biết mình tạo nghiệt gì.
Giang Hựu Đào nhàm chán vừa uống trà sữa, vừa mở giao diện hệ thống ra xem, vừa vào đã nhìn thấy nhiệm vụ treo ở đó.
Giang Hựu Đào cạn lời: “Hệ thống, nhiệm vụ này thật sự không hoàn thành được, chúng tôi và Hạ Hà Vũ cách xa như thế, lúc nào Hạ Hà Vũ làm chuyện xấu tính kế Triệu Vĩnh Lan, chúng tôi đâu biết được, nhiệm vụ này treo lâu như thế một chút tiến triển cũng không có.”
Lúc nhìn khung tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, Giang Hựu Đào thật bực bội.
Hệ thống ăn dưa không để ý đến Giang Hựu Đào, còn chưa biết cô muốn đưa ra yêu cầu gì đâu.
Giang Hựu Đào cũng mặc kệ nó, theo thường lệ kiểm lại đồ trong hệ thống một lần, sau đó cô nhìn thấy được viên thuốc tăng lực mà mình đã mua nhưng chưa uống.
Cô mở trung tâm mua sắm của hệ thống ra để tìm tòi giá gốc của thuốc tăng lực, Giang Hựu Đào cực kỳ thỏa mãn.
Cô ngựa quen đường cũ tìm được nút tố cáo, một tay cầm thuốc đưa vào miệng, một tay để lên nút tố cáo, cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như sau khi cô uống viên thuốc này xuất hiện vấn đề gì, cô sẽ lập tức ấn nút, dù sao cô không dễ chịu thì hệ thống ăn dưa thiểu năng trí tuệ kia cũng đừng mong sống tốt.
Hệ thống ăn dưa: Nó cũng khổ quá mà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận