Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 718 - Trợ giúp



Chương 718 - Trợ giúp



Chương 718: Trợ giúp
Cô ấy chỉ muốn thoát khỏi Từ gia, lại để cô ấy thở gấp một hơi.
Cô ấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, từ lúc 5 tuổi cô ấy đã mệt mỏi như vậy, chưa từng nghỉ ngơi hẳn hoi một ngày.
Cô ấy muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Thời gian kế tiếp, đi một bước tính một bước vậy.
Cho dù tiến vào đầm rồng hang hổ, Từ Ngải Hân cũng chịu.

Biết được cảnh ngộ của Từ Ngải Hân từ chỗ Hệ Thống Ăn Dưa, Giang Hựu Đào thở dài một hơi.
Trên thế giới này có rất nhiều vấn đề khó, cha mẹ bất công chính là một trong số đó.
Giang Hựu Đào từng thấy nhiều cha mẹ bất công, cha mẹ vì một đứa con trai mà hi sinh đứa khác cũng gặp không ít.
Nhưng làm như cha Từ mẹ Từ thì tuyệt đối rất ít.
Quân đội giả thành đội khảo sát sẽ tiếp tục ở lại thôn Hoàng Từ khảo sát.
Trong số những binh lính đi theo lần này có rất nhiều kỹ sư, dù sao cũng phải diễn trọn bộ đúng không?
Mà Từ Ngải Hân ăn lương kho do đội khảo sát cho cô ấy ngủ một giấc, cô ấy quyết định đến thủ đô.
Thứ thuộc về cô ấy không nhiều lắm, suất sinh viên đại học chính là một cái.
Cha mẹ của cô ấy vì tiền đồ của Từ Ái Ngọc mà hi sinh cô ấy, cô ấy muốn Từ Ái Ngọc không có được gì.
Không phải là bọn họ đợi Từ Ái Ngọc thăng chức nhanh chóng trở về hiếu thuận bọn họ sao?
Cô ấy muốn cắt đứt con đường này của cô ta, lại khiến cô ta rơi từ chỗ cao xuống sau đó ngã vào bụi rậm.
Người của đội khảo sát nghe quyết định của Từ Ngải Hân đều hùng hồn góp tiền giúp, mỗi người 2 tệ, gom được khoảng 100 tệ cho cô ấy làm lộ phí.
Từ Ngải Hân không do dự cầm tiền.
Mấy năm nay cô ấy kiếm được không ít công điểm làm việc, tiền trong tay thì không có bao nhiêu, chính vì học phí đi học đều là cô ấy ký sổ với đại đội trước, cuối năm dùng công điểm để đổi.
Vốn làm như vậy cha mẹ cô ấy đều không đồng ý, nhưng các cán bộ của đại đội rất coi trọng cô ấy, cũng cảm thấy nếu cô ấy không đi học sẽ lãng phí đầu óc này, bởi vậy cha mẹ cô ấy không đồng ý cũng không quan trọng.
Nhưng thật ra Từ Ái Ngọc, cô ta không thích đi học, cha mẹ cô ấy lại ép cô ta học hết cấp 3, thực ra cha mẹ cô ấy vẫn luôn bất công.
Nhưng mà trước đây cô ấy không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, cho nên không suy nghĩ nhiều mà thôi.
Cô ấy cũng để lại chút tiền riêng, nhưng mà sau khi cô ấy bị trói lại số tiền riêng kia của cô ấy đã bị mẹ cô ấy lấy đi, có lẽ hiện giờ đã đi theo Từ Ái Ngọc đến thủ đô.
Từ Ngải Hân nghiêm túc nói lời cảm ơn với bọn họ: “Đợi sau này tôi có tiền, nhất định sẽ trả cho các anh.”
Đội trưởng của đội khảo sát nói: “Đi đi, chúng tôi đợi cô trả tiền.”
Từ Ngải Hân nở nụ cười, sau đó nhìn về phía người đàn ông cứu cô ấy ra: “Đồng chí Hồ Huyền Lâm, cảm ơn anh đã cứu tôi ra.”
Quân nhân Hồ Huyền Lâm cứu Từ Ngải Hân đi ra nhìn Từ Ngải Hân tươi cười, gương mặt hơi ửng hồng:
“Không cần phải cảm ơn, không cần phải cảm ơn. Đây là chuyện tôi nên làm.”
Đội trưởng của đội khảo sát nói với Hồ Huyền Lâm: “Huyền Lâm, cậu đi đưa đồng chí Từ Ngải Hân đi, cần phải đưa cô ấy lên tàu hỏa đến thủ đô.”
Hồ Huyền Lâm nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giải cứu Từ Ngải Hân, những lời này của đội trưởng đội khảo sát chính là bảo anh ta đợi Từ Ngải Hân lên xe đến thủ đô, anh ta cũng lên xe theo cô ấy.
Đưa cô ấy đến thủ đô.
Từ Ngải Hân không từ chối.
Màn đêm buông xuống, Hồ Huyền Lâm mới đi theo Từ Ngải Hân xuất phát.
Bọn họ từ buổi sáng đã ở trên núi, mà trong thôn Hoàng Từ phía dưới núi, Từ gia cũng không ầm ĩ lên.
Xem ra là cha Từ mẹ Từ còn chưa biết chuyện Từ Ngải Hân đã trốn đi.
Buồn cười cỡ nào.
Con gái ruột không ở nhà đã một ngày, làm cha mẹ lại hồn nhiên không biết.
Ôm tâm trạng châm chọc này, đám Từ Ngải Hân đến huyện thành.
Lúc này đã là rạng sáng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận