Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 103 - Nhờ vả



Chương 103 - Nhờ vả



Chương 103: Nhờ vả
Con dâu nhà đại đội trưởng vừa mới mang thai, đây là đứa cháu đầu tiên nhà đại đội trưởng, Giang Hựu Đào lập tức nói.
“Chỗ tôi còn không ít đường đỏ, tôi sẽ mang cái này đi.”
Sáng sớm hôm sau, sau hai ngày mưa tầm tã rốt cuộc trời cũng hửng nắng, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi nhân lúc còn chưa bắt đầu thời gian làm việc đi đến nhà đại đội trưởng một chuyến.
Vợ đại đội trưởng đang ở trong sân hái rau, nhìn thấy Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào cùng nhau đến, lại nhìn thấy đồ trong tay hai người, đôi mắt bà ta lập tức sáng lên.
“Ai da, đây không phải là thanh niên trí thức Cố và thanh niên trí thức Giang hay sao? Sao lại đến nhà chúng tôi vậy, khách quý khách quý, mau vào trong phòng ngồi.”
Bà ta đi đến cạnh cửa múc nước rửa tay, nhiệt tình mời hai người vào nhà ngồi.
Nhà đại đội trưởng không có phòng khách, vào nhà chính là vào phòng bếp, nhà bếp có hai bếp, mỗi mặt tường có mộ cái, vợ đại đội trưởng dẫn bọn họ đến phòng phía đông, đây là chỗ của bọn họ.
Phụ nữ trong thiên hạ đều thích sạch sẽ, vợ đại đội trưởng cũng là người như thế.
Mặt đất được quét dọn sạch sẽ ngay cả một hạt bụi cũng không nhìn thấy, chăn đệm quần áo được gấp chỉnh tề đặt ở trên giường đất, trên giường đất còn có mấy món đồ mà bà ta bện từ cỏ, bà ta khéo tay, bện được rất nhiều đồ đa dạng, có cả chổi nhỏ dùng để phủi giường ném ở mặt trên, một chiếc bàn nhỏ được đặt ở giữa.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi ngồi ở mép giường đất, vợ đại đội trưởng rót cho mỗi người một cốc nước ấm.
Sau khi uống một ngụm, Cố Niệm Vi là người tương đối quen thuộc với bà ta lên tiếng trước.
“Thím Đào, đại trưởng không ở nhà sao? Chúng cháu tìm chú ấy có chút việc.”
Vợ của đại đội trưởng cũng chính là thím Đào, nụ cười trên mặt chân thành hơn nhiều.
Đến tìm đại đội trưởng tốt, tới tìm đại đội trưởng tốt, chứng minh có việc muốn nhờ, có việc muốn nhờ, chứng minh có lợi lộc.
“Chẳng phải hai hôm nay vẫn luôn mưa to suốt đó à, ông ấy sợ hạt kê bị mưa làm hỏng, khăng khăng đòi tự mình đi xem qua, trời còn chưa sáng đã ra cửa, không biết đi từ mấy giờ.”
Hạt kê trong miệng thím Đào chính là gạo kê mà đời sau hay nhắc đến.
Trước khi mấy giống lúa tạp giao hay lúa năng suất cao còn chưa đi vào trong các hộ dân, gạo kê là lương thực tiêu chuẩn mà rất nhiều khu vực phương bắc dùng để để tính lương.
Giống như năm trước, thôn dân ở các đại đội, mỗi một công điểm trị giá một xu, chính là dùng giá gạo kê năm đó để tính ra.
Cây lương thực chủ yếu của Liễu Thụ Câu là ngô và gạo kê, làm đại đội trưởng của Liễu Thụ Câu, trước khi nhắm mắt thứ ông ta nghĩ đến là khu vực trồng gạo kê, mở mắt ra cũng nghĩ đến gạo kê trên ruộng.
Lúc trời mưa gió sợ bị xô đổ, không mưa lại sợ hạn hán ảnh hưởng đến lương thực, tóm lại nông dân trồng trọt một năm bốn mùa đều lo lắng đề phòng.
“Thời tiết này bốn giờ trời đã sáng, chú của cháu đúng là vất vả.” Cố Niệm Vi nhân cơ hội vuốt mông ngựa.
Thím Đào cười càng thêm thoải mái, làm người nhà đại đội trưởng, chỉ cần là chồng bà ta làm được chuyện tốt gì, bà ta chỉ hận không thể ở trước người toàn thôn khen một lần, sợ người ta không biết người làm đội trưởng như chồng mình xứng chức thế nào.
“Vất vả gì đâu, đây đều là việc mà một người đại đội trưởng như ông ấy nên làm, hôm nay hai cháu đến tìm ông ấy có việc gì à? Nói với thím, lát nữa ông ấy về, thím chuyển lời cho.”
Nói đến đây, mục đích hôm nay Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đến đây đạt được, hai người nhân cơ hội đưa ra yêu cầu mình muốn xây nhà chuyển đi.
Thím Đào trầm tư trong chốc lát, đáp: “Vốn dĩ miếng đất ở điểm thanh niên trí thức các cháu là đất hoang trong thôn, trồng hoa màu ở đó tốt hơn nhiều chỗ khác, nếu các cháu muốn xây nhà trên đất phần trăm, theo lý mà nói không được.”
Dù sao thanh niên trí thức cũng không phải người trong thôn, xây nhà xong rồi, bọn họ cũng không mang đi được, ngày nào đó nếu như bọn họ trở về thành phố, căn nhà kia vẫn ở trong thôn, tương đương với việc không công nhặt được hai căn phòng, người trong thôn sẽ không có ai phản đối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận