Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 415 - Qua đêm



Chương 415 - Qua đêm



Chương 415: Qua đêm
Có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
Có người đi đến gõ cửa, Giang Hựu Đào ra mở, là Chung Thiển Khê, phía sau cô ấy còn có Mạnh Lâm Nghi.
“Vi Vi không có ở đây, tôi có chút không yên lòng cô nên đến xem.”
Sau khi đến thế giới này, Chung Thiển Khê đã hiểu phụ nữ ở thế giới này có bao nhiêu mảnh mai, đàn ông trên thế giới này có bao nhiêu đáng ghét.
Mặc dù biết thể lực của Giang Hựu Đào cực kỳ lớn, nhưng cô ấy vẫn không yên lòng.
Vì thế sau khi hết bận, cô ấy lại đến, đúng lúc Mạnh Lâm Nghi cũng phải đến ký túc xá bên hẻm Hạnh Phúc ngủ, cho nên đi cùng.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, Giang Hựu Đào luôn sống với tập thể, Cố Niệm Vi, Từ Mãn Thu vừa đi, chính bản thân cô cũng cảm thấy tĩnh mịch, không cách nào thích ứng với buổi tối yên tĩnh như vậy.
Chung Thiển Khê có thể đến ngủ chung cùng cô, cô cầu còn không được.
Hôm nay Mạnh Lâm Nghi mới chuyển đến ký túc xá, trong ký túc xá của cô ấy chỉ có mình cô ấy, vì thế lúc Chung Thiển Khê mời cô ấy, cô ấy đồng ý.
Căn phòng của cô ấy có chút yên tĩnh, đôi vợ chồng già cho thuê nhà lại là người không thích nói chuyện, cùng bọn họ tán gẫu mười câu cũng không nghe thấy bọn họ đáp lại một lời, bạn cùng phòng của cô ấy xin phép nghỉ về nhà còn chưa quay lại, một mình cô ấy ở đó có hơi sợ.
Ba người rửa mặt xong nằm trên giường Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào tò mò hỏi thăm xem hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào.
Chung Thiển Khê và Mạnh Lâm Nghi, một người ngâm mình ngoài đồng cả ngày, một người là y tá của trạm y tế, sức khỏe Chung Thiển Khê tốt, gần đây cũng không bị thương gì, theo lý mà nói, bọn họ bắn đại bác cũng không đến.
Bây giờ Chung Thiển Khê nghĩ lại thật đúng là trùng hợp.
Mạnh Lâm Nghi nhớ đến cũng cảm thấy đó là duyên phận.
Mạnh Lâm Nghi kể: “Tháng trước trong trạm y tế vẫn luôn không có thuốc, người bệnh lại cần dùng gấp, cho nên tôi lên núi hái thuốc, kết quả gặp mưa to, bị vây trên núi, lúc định xuống núi gặp được Thiển Khê, nếu không phải Thiển Khê dẫn đường, đoán chừng ngày đó tôi phải qua đêm ở trên núi.”
Mạnh Lâm Nghi không phải người địa phương, đối với núi bên này, cô ấy chưa quen thuộc, dám một mình lên núi hoàn toàn là vì cướp được lá bùa có thể xua đuổi dã thú rắn rết trong group bao lì xì.
Nhưng vào năm 1970, vùng núi đông bắc vẫn rất nguy hiểm, không có dã thú rắn rết, những thứ khác cũng nguy hiểm, trong rừng rậm có rất nhiều lá rụng, sau khi trời mưa sẽ trở nên trơn trượt, nếu trượt chân ngã vào khe suối, chỉ sợ chết ở đó cũng không ai biết.
Nhất là đêm hôm khuya khoắt, trong rừng tối đen như mực, gió thổi qua cành cây đong đưa, phát ra tiếng xào xạc, gào khóc thảm thiết, dọa chết người.
Vừa nói như vậy, Giang Hựu Đào đã hiểu.
Con đường nhân vật chính lập nghiệp đương nhiên sẽ không thuận buồm xuôi gió, lúc đầu Mạnh Lâm Nghi chế thuốc, bởi vì vi diện Lam Tinh không cùng giống loài, muốn chế thuốc, cô ấy phải lặp đi lặp lại lên núi so sánh dược liệu.
Chuyện gặp mưa lạc đường bị nhốt trên núi thường xuyên xảy ra.
Nhưng nhân vật chính trong tiểu thuyết luôn gặp may, lúc tránh mưa cô ấy sẽ vừa khéo giẫm lên một vị thuốc, vị thuốc kia chính là dược vật quan trọng trong phương thuốc.
Đó là một loại phấn cầm máu, không quan tâm là vết thương sâu bao nhiêu, chỉ cần rải phấn cầm máu lên, máu có thể ngừng chảy, chẳng những thế còn có tác dụng làm giảm nhiễm trùng ở vết thương, loại phấn cầm máu này có ứng dụng to lớn trên phương diện y học, nếu như dùng nó ở trên chiến trường, có thể cứu rất nhiều sinh mạng quân nhân.
Sau này phương thuốc đó của cô ấy được quốc gia thu mua, chỉ giao cho xưởng chế thuốc đặc biệt, phương thuốc cũng được giữ bí mật tầng tầng lớp lớp.
Cũng chính vì phương thuốc này, thanh danh của Mạnh Lâm Nghi mới được truyền xa trong giới y học, đáng tiếc phương thuốc được bảo vệ này sau cùng vẫn bị tên ngu Kỷ Hựu Thương chắp tay dâng cho người nước ngoài.
(Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là Ma-Mai-Pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “đ-ĩ m-ẹ m-ày”.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận