Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 434 - Tự tin



Chương 434 - Tự tin



Chương 434: Tự tin
Giang Hựu Đào cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể đi ra cửa cùng mấy bà thím hẻm Hạnh Phúc tám chuyện.
Tô Giai Ninh và Hà Thục Lệ cũng ở đó. Tô Giai Ninh đang học đan áo len với Hà Thục Lệ.
Cô ấy rất khéo tay, Hà Thục Lệ mới dạy một lần, cô ấy đã đan ra hình ra dáng rồi.
Bà Trương thấy thế bèn nói với mọi người: “Giai Ninh đúng là khéo tay, hai hôm trước trên áo tôi thêu mấy bông hoa, con bé nhìn thấy cũng muốn thử, tôi dạy một lần là biết, hoa thêu ra còn rất có linh tính nữa.”
Ánh mắt Tô Giai Ninh sáng lên: “Cháu thật sự có thiên phú sao?”
Đời trước Tô Giai Ninh vẫn luôn là người phụ nữ đứng phía sau Lục Hướng Tiền, dưới sự khống chế của nội dung cốt truyện, mục đích còn sống duy nhất của cô ấy chính là giúp Lục Hướng Tiền quản lý tốt mọi chuyện trong nhà, chăm sóc đứa nhỏ để anh ta ở bên ngày bận rộn một ngày trở về có một gia đình ấm áp.
Dưới tình huống đó, mọi chuyện Tô Giai Ninh làm đều thành chuyện đương nhiên, nhưng chỉ cần cô ấy làm sai chuyện gì, cô ấy giống như biến thành tội nhân trong nhà vậy, chẳng những Lục Hướng Tiền mà ngay cả hai đứa nhỏ cũng đều bày sắc mặt cho cô ấy nhìn.
Tô Giai Ninh bị áp bức đã quen, sau khi sống lại cũng không có bao nhiêu tự tin.
Nhưng trong khoảng thời gian này, được hàng xóm ở hẻm Hạnh Phúc khen ngợi, để Tô Giai Ninh càng ngày càng có lòng tin hơn.
“Có chứ, đương nhiên là có.” Bà Trương nói: “Bà cụ ở số mười ngõ chúng ta, cháu biết chứ? Trước giải phóng bà ấy là thợ thêu cho gia đình quyền quý, hôm trước bà ấy nhìn thấy cháu thêu còn khen đó.”
Nhắc đến nhà số 10 hẻm Hạnh Phúc, bà Trương không khỏi nhắc đến đứa nhỏ nhà bọn họ.
“Thật ra hai ông bà ấy cũng có một đứa con trai, năm 18 tuổi nhập ngũ, sau đó không có tin tức sống hay chết.”
“Khi đó là năm năm mấy, nhoáng một cái đã gần hai mươi năm trôi qua.”
“Hai người bọn họ không đi tìm sao?” Hà Thục Lệ tò mò hỏi.
“Sao lại không đi chứ, nhưng đi đội ngũ nào, bọn họ hoàn toàn không biết, bộ đội nhiều như thế, tra xét nhiều năm cũng không tìm được người này, cho nên bọn họ cũng đành từ bỏ.”
Bà Trương nói đến đây, nhìn Tô Giai Ninh: “Bà cụ kia không chung đụng nhiều với hàng xóm bọn thím, nếu bà ấy đã khen cháu, cháu qua đó thường trò chuyện với bà ấy.”
Hiện tại Tô Giai Ninh nhìn ai cũng thấy thú vị hơn ở nhà, cho nên lập tức đồng ý.
Ngồi đến chiều, trời sắp tối mới riêng phần mình về nhà, Giang Hựu Đào đang chuẩn bị nấu cơm, Hà Thục Lệ đến.
“Đào Đào, chị làm ít khoai tây xào cay, mang ít qua cho em nếm thử.” Hà Thục Lệ vừa đến, Giang Hựu Đào đã ngửi thấy một mùi thơm.
Giang Hựu Đào không phải người tây nam, cực ít ăn món này, nhưng chỉ cần là người đã nếm qua, không ai không thích mùi vị của nó.
“Cảm ơn chị Thục Lệ.”
Trong số nữ chính mà Giang Hựu Đào quen biết, Hà Thục Lệ lớn tuổi nhất, đám người Giang Hựu Đào đều gọi cô ấy một tiếng chị: “Nhanh vào nhanh vào, cơm của em cũng mới nấu xong.”
Giang Hựu Đào đưa Hà Thục Lệ vào trong nhà bếp, lấy bát để cô ấy đổ khoai tây ra, lại lấy một đĩa tôm hấp rượu ra.
Hiện tại cô không thiếu ăn uống, những tôm cá hải sản này đã ở trong balo của cô rất lâu.
Vì để cho những thức ăn này xuất hiện quang minh chính đại một chút, hệ thống ăn dưa đã tạo ra cho cô một cô út làng chài, cho dù là kinh nghiệm nhân sinh hay cảm giác tồn tại, đều không có gì bắt bẻ, cho dù có người đi điều tra, cũng không điều tra được gì.
Mấy ngày trước Giang Hựu Đào nhận đồ, trong đó có không ít tôm, dùng nước nấu lên, cảm giác không khác gì tôm mới.
Giang Hựu Đào còn tri kỉ làm bát nước chấm gừng tỏi ớt.
Hà Thục Lệ nhìn những con tôm to như ngón tay cái trong đĩa, không tiện lấy, Giang Hựu Đào nói.
“Hôm trước cô em gửi cho em không ít hải sản biển, hiện tại Vi Vi và Mãn Thu đều không ở nhà, em làm rất nhiều, chị coi như giúp em chia sẻ chút.”
Sau cùng Hà Thục Lệ vẫn không chống đỡ nổi dụ hoặc mang đi, nhưng cô ấy quyết định ngày mai giết con gà không đẻ trứng trong nhà chia thịt cho Giang Hựu Đào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận