Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 503 - Nhà ngoại 2



Chương 503 - Nhà ngoại 2



Chương 503: Nhà ngoại 2
Ông bà ngoại của cô ấy đã già, bị điều xuống cơ sở rèn luyện nhiều năm, trên người bọn họ phủ kín gió sương.
Trong 10 năm đó, ba cậu của cô ấy chỉ còn một, cậu cả cậu hai của cô ấy không chịu nổi tra tấn nên mất đi.
Bọn họ cũng hi vọng Chu Ngọc Dĩnh đi theo bọn họ.
Tình cảnh nhận người thân, đương nhiên Giang Hựu Đào không bỏ qua.
Cô nhân lúc các học sinh đang tự học, mở ra cửa sổ nhỏ thuộc về Chu Ngọc Dĩnh.
Đối với thỉnh cầu của ông bà ngoại, Chu Ngọc Dĩnh chỉ hỏi một câu: “Vì sao lúc trước mẹ cháu vẫn luôn không liên lạc với mọi người?”
Mẹ của Chu Ngọc Dĩnh họ Chương, tên Chương Lệ Tuệ, gả cho cha cô ấy Chu Lợi Dân xong vẫn luôn không nhắc tới nhà mẹ đẻ.
Ông ngoại Chương thở dài một hơi nói:
“Lúc trước là tại ông. Cha cháu và mẹ cháu là bạn học, khi hai bọn họ muốn kết hôn ông không đồng ý. Chương gia chúng ta từ thời Mãn Thanh bắt đầu là dạy học cho người ta, xem như trong sạch, cha cháu ấy à, là con của thương nhân. Không phải là ông xem thường thương nhân, là vì lúc trước ở dưới hoàn cảnh đó, thương nhân đều phải bảo toàn mình, quá khó khăn.”
Nói tới đây, bà ngoại Chương nói tiếp:
“Nhưng đâu nghĩ tới nhà cha cháu không bị trùng kích, trái lại là cả nhà bọn bà bị đánh ngã trước. Có lẽ cháu không nhớ rõ.”
Ánh mắt bà Chương nhìn Chu Ngọc Dĩnh vô cùng dịu dàng:
“Có lẽ cháu không nhớ rõ, khi cháu sinh nhật mười tuổi, bà còn tới thăm cháu. Ngủ với cháu một đêm mới đi. Hàng năm vào sinh nhật cháu, cậu út của cháu đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quần áo mới thật đẹp cho cháu.”
Im lặng một lát, bà ngoại Chương còn nói: “Cậu cả cậu hai cháu cũng luôn gửi đồ chơi cho cháu.”
Khi Chu Ngọc Dĩnh mười tuổi đã biết nhiều chuyện, nhưng cô ấy không thể nhớ rõ từng chuyện.
Có điều hàng năm vào sinh nhật của cô ấy, cô ấy nhớ rõ mình nhận được đồ chơi mới và quần áo mới.
Cô ấy luôn cho rằng là cha mẹ chuẩn bị, không ngờ tới là bên nhà ngoại chuẩn bị.
“Sau này bọn chú dự cảm được trong nhà sắp xảy ra chuyện, nên lấy nguyên nhân mẹ cháu không nghe lời trong nhà, đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ cháu.” Cậu út Chương nói.
Bỗng nhiên Chu Ngọc Dĩnh nhớ tới có lần cô ấy hỏi mẹ vì sao không có nhà ông ngoại, bi thương trong mắt mẹ cô ấy nặng như vậy.
Nhìn ông bà ngoại tóc hoa râm, gương mặt già nua, cậu út Chương chưa đến 30 cũng đã hai tóc mai nhuộm sương, Chu Ngọc Dĩnh nói:
“Cháu đi cùng mọi người.”
Người Chương gia vô cùng vui mừng, cậu út Chương càng nói:
“Chú bị thương cơ thể, cả đời này sẽ không có được con. Cháu yên tâm, sau này mọi thứ của Chương gia chúng ta đều cho cháu cả.”
Chu Ngọc Dĩnh bán nhà mình cho chiến hữu của chồng cô Trịnh, trước khi đi, cô ấy đặc biệt đến nói lời cảm ơn với đám Giang Hựu Đào đã giúp cô ấy những ngày này.
Giang Hựu Đào cho Chu Ngọc Dĩnh hoa quả, nghiêm túc nói với Chu Ngọc Dĩnh:
“Cô Chu, nhìn qua sau này cô sẽ sống hạnh phúc an khang, tiền đồ giống như gấm.”
Chu Ngọc Dĩnh sửng sốt, không nghĩ tới Giang Hựu Đào sẽ nói những lời cát tường như vậy với cô ấy.
Nhưng mà lời nói tốt đẹp, người nào cũng thích nghe.
Cô ấy mím môi cười, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô ấy nói: “Cảm ơn cô, cô Giang, sau này chúng ta còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.”

Chu Ngọc Dĩnh rời đi, anh em Giang Hằng hoàn toàn trợn tròn mắt, nhất là Giang Mẫn.
Ở trong ký ức của cô ta, ông bà ngoại của Chu Ngọc Dĩnh phải sang năm mới tìm được Chu Ngọc Dĩnh mà?
Khi Giang Mẫn trọng sinh cũng đã nghĩ xong, đợi nhà bà ngoại của Chu Ngọc Dĩnh tìm được cô ấy, cô ta sẽ lấy thân phận em chồng của Chu Ngọc Dĩnh đi theo.
Cậu út của Chu Ngọc Dĩnh có khả năng kiếm tiền, anh ta còn không có con, kiếp trước số tiền đó còn tiện nghi cho Chu Ngọc Dĩnh.
Cô ta mới mười tuổi, tuy lớn tuổi một chút, nhưng chuyện này không trở ngại cô ta làm nũng với cậu của Chu Ngọc Dĩnh.
Cô ta đã quá hiểu người không có đứa bé, rất thích đứa bé làm nũng như cô ta, đến lúc đó dỗ dành cậu cô ấy thật tốt, cô ta muốn gì mà chẳng có?



Bạn cần đăng nhập để bình luận