Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 704 - Khai 2



Chương 704 - Khai 2



Chương 704: Khai 2
Dương Nguyệt Hà già có chỗ dựa, già có chỗ nuôi, cả đời không có bất cứ tiếc nuối gì.
Đáng nhắc tới chính là Tiêu Thành Bình, trước khi anh ta sắp chết anh ta sống lại lần nữa.
Tác dụng của bùa thẩm lý và phán quyết còn chưa tản đi, vết thương trên người anh ta còn chưa tốt hơn đã tăng thêm mấy phần, đau đớn trên linh hồn càng ngày càng mãnh liệt.
Tiêu Thành Bình sống lại còn chưa kịp hưng phấn, đã bị những đau đớn này tra tấn đến không muốn sống nữa.
Anh ta còn kế thừa ký ức trước đây của cơ thể, mới đầu anh ta còn cứng miệng, nhưng rất nhanh bị đau đớn đánh bại, anh ta nói rất nhiều chuyện hiện giờ còn chưa biết.
Đám đội trưởng Hứa dựa theo khẩu cung, lại đi bắt mấy người che giấu thật sự rất sâu.
Vào ngày Tiêu Thành Bình bị tử hình thủ đô đổ mưa, mưa nhỏ tí tách xối lên vết thương của Tiêu Thành Bình, nóng rát đau đớn.
Trước khi đi, Tiêu Thành Bình lại nghĩ tới Dương Nguyệt Hà.
Khi người hành hình hỏi anh ta còn có tâm nguyện chưa hoàn thành hay không, Tiêu Thành Bình nói:
“Tôi muốn gặp Dương Nguyệt Hà.”
Mấy ngày qua khi Tiêu Thành Bình đau, đầu óc chưa từng dừng suy nghĩ, tất cả biến hóa ở kiếp này đều bắt đầu từ việc Dương Nguyệt Hà đột nhiên không thấy.
Tiêu Thành Bình dám chắc chắn, Dương Nguyệt Hà là sống lại, lần này cô ấy học thông minh biết tìm chỗ dựa.
Bỗng nhiên Tiêu Thành Bình rất muốn gặp Dương Nguyệt Hà, gặp người kiếp trước đổ mấy bao thuốc diệt chuột tiễn cả nhà anh ta xuống địa ngục, vào kiếp này cũng khiến cả nhà bọn họ mất đi tính mạng.
Tiêu Thành Bình đã tính toán xong, nếu Dương Nguyệt Hà chạy tới cho dù anh ta liều cái mạng này, cũng phải tiễn Dương Nguyệt Hà đi.
Giám ngục trông giữ Tiêu Thành Bình không thỏa mãn anh ta:
“Dương Nguyệt Hà đã không nhớ rõ chuyện lúc trước, hiện giờ cô ấy sống rất hạnh phúc.”
Mãi đến khi xử tử, Tiêu Thành Bình còn không kịp phản ứng.
Anh ta giết chết đứa con trai hiếu thuận nhất của Dương Nguyệt Hà, còn khiến chồng cô ấy tàn phế, sau khi cô ấy sống lại không nên hận anh ta, muốn giết anh ta sao?
Sao cô ấy có thể nói quên anh ta là quên anh ta?
Vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của Tiêu Thành Bình, anh ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy được dáng vẻ của Dương Nguyệt Hà.
Cô ấy mặc quần áo không vừa người, sợ hãi rụt rè yếu ớt, nhìn thấy anh ta sẽ nhỏ giọng gọi một tiếng anh rể.
Lúc ấy anh ta chỉ cảm thấy giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, người cũng chịu khó sạch sẽ, không còn gì khác nữa.
Sau này anh ta quen với chiếu cố của cô ấy, cô ấy chết đi, thực ra Tiêu Thành Bình rất nhớ cô ấy.
Đây đã là lần thứ hai Tiêu Thành Bình sống lại, Tiêu Thành Bình rất chờ mong lần sống lại thứ ba.
Anh ta muốn sống lại lần nữa, anh ta sẽ bỏ xuống hết mọi chuyện trước đây, nghiêm túc quen biết sống với Dương Nguyệt Hà, những chuyện ngăn trở giữa bọn họ lúc trước đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ tiếc hành trình sống lại của Tiêu Thành Bình dừng ở đây, cuối cùng anh ta không sống lại nữa.
Sau khi Tiêu Thành Bình chết đi, đám Tiêu Thành Quân cũng nhanh chóng theo gót anh ta.
Bà Tiêu lớn tuổi, khi hai con trai lần lượt chết, đến tháng thứ hai bà ta làm vỡ cốc uống nước, dùng phần sắc bén cắt yết hầu.
Chị em Tiêu Thành Quyên, Tiêu Thành Lâm không tham dự hoạt động thông đồng với địch, nhưng chồng của bọn họ không vô tội.
Chồng của bọn họ chết, bọn họ bị phán quyết 5-10 năm tù giam, đợi khi bọn họ đi ra ngoài, trời đất bên ngoài đã thay đổi từng ngày.
Bọn họ đoạn tuyệt với nhân thế rất nhiều năm, những thứ bọn họ đã làm trước khi vào tù không còn sử dụng ở thời đại mới nữa.
Bọn họ có án trên người, quãng đời còn lại bọn họ chỉ có thể làm công việc lúc trước mình khinh thường, kéo dài hơi tàn.
Kết cục của bọn họ, Giang Hựu Đào nghe Hệ Thống Ăn Dưa nói một lát sau đó ném ra sau đầu.
Mùa thu đến, hạt hoa hướng dương gần thủ đô đã chín, nhân lúc còn chưa khai giảng Giang Hựu Đào đi xung quanh mấy chuyến, thu mua rất nhiều hạt hướng dương từ tay nông dân trở về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận