Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 81 - Phiên ngoại nhỏ



Chương 81 - Phiên ngoại nhỏ



Chương 81: Phiên ngoại nhỏ
Giang Hựu Đào trở mình mơ màng tiếp tục ngủ.
“Đinh ~ Nhiệm vụ đến rồi ~ Vây xem nam nữ chính lần đầu tiên chính thức gặp mặt, khen thưởng vật tư: x3 bánh bao thịt, 500g khô bò, 1kg hạt dưa vị bơ.”
Âm thanh vang lên trong đầu Giang Hựu Đào, cơn buồn ngủ bị đánh bay, trong nháy mắt đầu óc tỉnh táo, Giang Hựu Đào từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng xếp chăn chạy ra ngoài.
Cố Niệm Vi này vừa gặp phải mấy đứa nhỏ nhà họ Lâm chỉ số IQ lập tức giảm, nếu gặp phải Lâm Kiến Trung, chẳng phải trong nháy mắt đầu óc Cố Niệm Vi hành hồ nhão?
Giang Hựu Đào ra cửa, gọi hệ thống: “Đây là tình huống gì vậy, nhanh nói.”
Giang Hựu Đào nhớ rõ ràng, trong sách không nhắc đến đoạn Cố Niệm Vi và Lâm Kiến Trung gặp mặt trước khi xem mắt, ở trong sách, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở trên bữa tiệc xem mắt mà Lâm Vệ Hồng tổ chức.
Hệ thống ăn dưa: “Quyển sách kia được xuất bản, đây là chi tiết mà khi xuất bản tác giả đặc biệt tăng thêm phiên ngoại ngọt ngào nhỏ, bản trên mạng không có, muốn đọc chỉ có thể mua sách.”
Đây là đáp án mà Giang Hựu Đào tuyệt đối không ngờ đến, cô hùng hổ nói: “Ngay cả quyển sách rách nát này mà cũng được xuất bản? Mắt người duyệt sách xuất bản nếu không dùng tốt thì tặng cho người cần đi.”
“Hệ thống, lúc cấp bách như thế này, mi nhanh download phiên ngoại cho tôi đọc đi.”
Giang Hựu Đào muốn đọc, rốt cuộc phiên ngoại nhỏ ngọt ngào có bao nhiêu ngọt.
Hệ thống ăn dưa run bần bật: “Không… Không có quyền hạn… Trước tiên phải mua, trên mạng không có.”
Giang Hựu Đào:… Thời điểm quan trọng lại giống như xe bị tuột xích, cần mi có tác dụng gì!
Hệ thống ăn dưa sắp khóc đến nơi, nó vội vàng cam đoan: “Ký chủ đừng vội, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra phiên ngoại.”
Giang Hựu Đào đã không còn tính đọc phiên ngoại chết tiệt kia nữa, dù sao không quan tâm có bao nhiêu ngọt, chia rẽ là xong việc, đơn giản lại thô bạo, thoải mái hơn.
Mưa còn chưa ngừng, Giang Hựu Đào cầm ô nhanh chân đi trên con đường lầy lội trong thôn, còn chưa đến công xã đã nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô gầm rú, cô quay đầu nhìn, là Uông gia thôn ở bên cạnh lái xe đến huyện thành.
Giang Hựu Đào vui mừng không thôi, vẫy tay bắt xe, tài xế mở cửa sau, cô lập tức ngồi lên.
Trên xe không có nhiều người, phần lớn là người trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc, phần lớn là thanh niên trí thức.
Giang Hựu Đào vừa mới ngồi xuống, một nữ sinh ngồi sau cô đã sáp lại bắt chuyện.
“Đồng chí, cô cũng là thanh niên trí thức sao?”
Bên ngoài trời còn đang mưa, lúc ra cửa, Giang Hựu Đào mang theo ô, nhưng vừa rồi lúc thu ô lại lên xe không tránh được bị mưa xối một ít, trời mưa không nhỏ, tóc cô bị ướt.
Giang Hựu Đào cho tay vào trong túi áo, trên thực tế là từ balo hệ thống lấy ra khăn tay lau đầu và mặt, nghe được nữ sinh ở dưới hỏi chuyện, cô đáp: “Đúng thế, tôi là thanh niên trí thức năm nay mới xuống đại đội Liễu Thụ Câu, mấy người cũng thế à?”
Nữ sinh mặt tròn cười đến híp cả mắt: “Chúng tôi là người của Uông gia thôn, tôi xuống nông thôn năm 72, tên Chu Linh Linh, cô tên gì?”
Cô ấy và Giang Hựu Đào nói xong, lại quay đầu nói với người ngồi ghế bên cạnh: “Tôi đã nói cô ấy nhất định là thanh niên trí thức mà, anh lại khăng khăng muốn đánh cuộc với tôi, giữa trưa anh phải mời tôi ăn hoành thánh đó, tôi muốn ăn nhân thịt.”
Lời cô ấy vừa dứt, Giang Hựu Đào nghe được một giọng nam giả bộ kêu rên: “Ai nha, Chu Linh Linh, sao lại thua cô nhỉ, chúng ta thương lượng một chút, ăn nhân rau được không?”
“Không được, nhất định phải là thịt, nếu không, tôi không để ý đến anh nữa.” Trong giọng nói của Chu Linh Linh giả bộ điêu ngoa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận