Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 393 - Tát



Chương 393 - Tát



Chương 393: Tát
Cô ấy nháo lớn chuyện này lên, ép nhà họ Vu vẫn luôn không xuất hiện phải ra mặt.
Cán sự Trương bên khu phố âm thầm sầu, dưới ám chỉ của quản lý Lưu đang định mở miệng nói gì đó, người nhà họ Vu đến, người đến là ông bà Vu.
Bà Vu vừa vào sân nhỏ đã túm lấy Vu Đại Nha tát một cái.
“Mày giống hệt như con mẹ, thứ đồ sao chổi, mày là cái cọng hành gì hả, đứa nhỏ nhà họ Vu bọn tao, mày muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó à?”
Bà Vu không thích cô con dâu Trương Thủy Tú kia, sau khi Trương Thủy Tú vào cửa không bao lâu đã chia nhà, đuổi một nhà bọn họ ra ngoài sống riêng.
Ngay cả ba đứa nhỏ mà cô ta sinh ra, bà Vu cũng không chào đón.
Hiện tại con trai bà ta chết, Trương Thủy Tú lại không chịu thủ tiết đi tái giá, nhà kia bà ta để cho con trai út ở thì có gì sai? Nói gì thì nói ba chị em Vu Đại Nha cũng là cốt nhục của thằng con trai thứ hai của bà ta, nhất là hai đứa cháu trai.
Lúc nghe có người nói Vu Đại Nha muốn đưa Vu Đại Hà cho nhà họ Đỗ mới chuyển đến nuôi dưỡng, bà Vu nổi giận đùng đùng.
Giang Hựu Đào lạnh nhạt xem kịch, Vu Đại Nha vẫn luôn biểu hiện khổ sở đáng thương, vào lúc này rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Bà Vương một cái tát đánh đến Vu Đại Nha nằm sấp xuống, kéo Vu Đại Hà đến phía sau mình.
“Con nhóc kia nói gì, mọi người đừng tưởng thật, nó nói không tính, cha nó chết, nhưng tôi và ông nội nó còn chưa chết đâu, chưa có sự đồng ý của tôi, ai cũng đừng hòng nhận nuôi thằng bé.”
Người Hà Thục Lệ chờ chính là bà Vu.
Bà Vu ở đây nói một không hai, chỉ cần bà ta mở miệng, chị em Vu Đại Nha kia không thể đưa ra ngoài.
Bà ta nhìn qua Vu Đại Nha, Vu Đại Nha ngay cả khóc cũng không dám.
Hà Thục Lệ cảm thấy đời trước mình chính là kẻ ngốc, đời trước, bọn họ xuất phát từ lòng tốt nhận nuôi Vương Đại Hà.
Bà Vu coi bọn họ như cái gai trong mắt, chờ sau này Vu Đại Nha và Vu Đại Xuyên cũng đến ở nhà bọn họ, bà Vu trực tiếp coi bọn họ trở thành kẻ thù.
Nhưng về sau Vu Đại Nha đổ oan cho lão Đỗ, bà Vu lại đứng ra nói chuyện thay cho Đỗ Nguyên Châu, sau đó bản thân cũng bị coi thành bà nội ác độc mua bán cháu gái.
Trải qua một đời, đối với người đã từng đứng ra nói chuyện thay Đỗ Nguyên Châu, Hà Thục Lệ cực kỳ cảm kích.
Cô ấy nói với bà Vu: “Thím à, thím nhanh dẫn bọn nhỏ về đi, bọn nhỏ ở chỗ cháu khóc cả buổi sáng rồi”
Dừng một chút, Hà Thục Lệ còn nói thêm.
“Mỗi sáng vợ chồng cháu thức dậy đều thấy ba chị em ngủ bên ngoài cửa nhà mình, bên nhà thím cũng nên quan tâm một chút, ngày xuân vẫn còn lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Lúc thím út Vu đến, đúng lúc nghe được câu này.
“Chuyện này không liên quan gì đến nhà chúng tôi hết, từ trước đến nay tôi chưa từng đuổi ba đứa nó ra ngoài ngủ, phòng ba chị em ở phía tây, mấy ngày trước bên giường bọn chúng không đốt nóng được, tôi còn bảo chú út bọn họ đến xem sao đấy.”
Thím út Vu cảm thấy mình thật quá oan uổng.
Cô ta không thích ba chị em Vu Đại Nha, điều này không sai, nhưng không nhẫn tâm đến mức đêm hôm khuya khoắt lại đuổi bọn nhỏ ra ngoài, cô ta không thiếu đạo đức đến mức đó.
“Vì chuyện buổi tối ba đứa nhỏ ra ngoài ngủ, không biết tôi đã mắng bọn chúng bao nhiêu lần, chuyện này hàng xóm nhà tôi có thể làm chứng.”
Thím út Vu đặc biệt dẫn hàng xóm đến.
“Đúng thế.”
Hàng xóm nhà họ Vu không muốn xen vào chuyện nhà bọn họ, ngày hôm nay là thím út Vu đến nhà bọn họ cầu xin, cũng cho cô ta mấy quả trứng gà, lại thêm thím út Vu nhờ cô ta đứng ra làm sáng tỏ là sự thật, lúc này cô ta mới bằng lòng đứng ra nói lời thật.
Hàng xóm nhà thím út Vu là hạng người gì, người trong công xã đều biết, nghe xong lời cô ta nói, mọi người bùng nổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận