Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 568 - Lần này là vì sao thế



Chương 568 - Lần này là vì sao thế



Chương 568: Lần này là vì sao thế
Mạch não của cô Vu giống như Trương Thủy Tú, chính là đàn ông là trời của cô ta, đàn ông là mây cô ta là bùn, cho dù đàn ông đối đãi với cô ta thế nào, cô ta đều coi chồng cô ta như mối tình đầu.
Loại phụ nữ như vậy, Giang Hựu Đào cảm thấy không cần thiết đi khuyên.
Nói chuyện với cô ta, giảng đạo lý còn khó hơn nói chuyện với chó.
Cô Vu che che giấu giấu dán hết câu đối, Giang Hựu Đào đã rời đi.
Cố Niệm Vi ở trong phòng chuẩn bị ứng phó bữa trưa, bên ngoài truyền tới tiếng thét.
Giang Hựu Đào và cô ấy liếc mắt nhìn nhau một cái, quả quyết rửa tay mặc áo dày ra bên ngoài.
Cô Trịnh cũng đang ở trong sân, cô ấy đang nhìn trong sân nhà cô Vu.
Giang Hựu Đào nhìn cô ấy như vậy lập tức biết rõ cô ấy có dưa, vội vàng đi qua hỏi:
“Sao thế, nhà ai kêu vậy?”
Cô Trịnh nói: “Vu Tố Phương kêu. Có lẽ là lại bị đánh.”
Vu Tố Phương là tên cô Vu, chồng cô ta mạnh hơn Lưu Thế Dũng lúc trước một chút, làm việc dỡ hàng trên xe xuống ở xưởng đồ hộp, đến tết đều bận rộn.
Cố Niệm Vi hỏi: “Lần này là vì sao thế?”
Vu Tố Phương và chồng cô ta thuộc một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, hai người đúng là trời sinh một đôi.
“Tuần này chồng cô ta làm việc nhiều, sáng hôm nay mới sáng chồng cô ta mới từ cơ quan trở về, có lẽ lúc này mới ngủ được không lâu. Loại ngu ngốc này cứ thích gọi người ta dậy ăn cơm, không bị đánh bị mắng mới lạ?”
Công việc bốc vác vốn mệt mỏi, làm ca đêm chắc chắn càng mệt mỏi, lúc này mới hơn 10 giờ, hơn 7 giờ tan ca 8 giờ về đến nhà, nằm ngủ chắc chắn hơn 9 giờ, lúc này vừa mới ngủ được một lát.
Nói thật nếu Giang Hựu Đào vừa mới ngủ bị người ta gọi dậy ăn cơm, cô cũng sẽ tức giận.
Giang Hựu Đào nói: “Được rồi được rồi, đi về thôi, về nhà ăn cơm, về nhà ăn cơm.”
Hai người mới đi ra ngoài mấy bước, thì nghe bác Lỗ mắng Vu Tố Phương.
Vu Tố Phương ấm ức biểu hiện mình chỉ tốt bụng, bị mắng đến khóc lóc.
Cô Trịnh khinh thường:
“Không biết đã bao nhiêu lần, không nhớ lâu chút nào. Cô Giang, tôi hầm ít củ cải thịt dê, lát nữa múc qua cho các cô.”
“Được, đúng lúc tôi cũng muốn ăn thịt dê hầm củ cải, chúng tôi kho thịt, lát nữa cũng mang cho cô một ít.”
Cô Trịnh vui vẻ:
“Vậy thì tốt quá, lần trước chồng tôi còn nhắc tới thịt kho nhà cô ấy. Chúng tôi mua ở bên ngoài, tóm lại là không được hương vị như vậy.”
Giang Hựu Đào thích ăn thịt kho, cứ cách hai tháng sẽ ăn một bữa, đợi kho xong sẽ chia cho những người có quan hệ tốt với cô một phần.
Chồng cô Trịnh ăn một lần thì không quên được, vẫn luôn nhắc tới món này.
Giang Hựu Đào cười trở về sân nhỏ của mình, quả nhiên không lâu sau cô ấy bảo con trai cô ấy bưng một bát thịt dê hầm củ cải tới.
Giang Hựu Đào đưa cho cậu bé thịt kho đã sớm lấy sẵn cho cậu bé mang về.
Lúc trước Phó Thiệu Hoa đi đưa thư ở bên ngoài, có đặt ít nội tạng heo, lúc này cũng kho, rất thơm.
Buổi tối khi Phó Thiệu Hoa tới ăn cơm có mang theo radio, buổi tối vừa ăn cơm, vừa nghe kinh kịch trong radio.
Một đêm này mọi người người nào cũng không ngủ, nửa đêm Hàn Diên Thanh tới, mọi người cùng nhau đón giao thừa tới tận khi trời sáng.
Đầu năm có đứa bé tới chúc tết, hiện giờ không lưu hành mừng tuổi bằng tiền, mỗi người một ít hạt dưa mấy cái kẹo, đủ khiến đám trẻ vui sướng.
Qua mùng 1, sáng sớm mùng 2 Lưu Mãn Trụ và Từ Đại Chủy vội vàng đi xe tới.
Ngày hôm nay bọn họ tới đây một là chúc tết đám Giang Hựu Đào, thuận tiện tặng chút đặc sản cho cô, hai là kéo ít hạt dưa trở về.
Hiện giờ bọn họ là đại lý lớn nhất của Giang Hựu Đào, đống hạt dưa của Giang Hựu Đào gần như là do bọn họ bán ra ngoài.
Hơn nữa bọn họ cũng không chuyển tới huyện thành, bọn họ vẫn rực rỡ ở thôn, tạo dựng quan hệ với từng thôn, hạt dưa của bọn họ bán được rất nhẹ nhàng.
Dựa vào những hạt dưa này, Lưu gia kiếm được số tiền nửa đời trước đều chưa thấy được, đối với việc mua bán hạt dưa này nhiệt tình của cả gia đình tăng cao.
Hạt dưa trong không gian và hạt dưa trong kho hàng của Giang Hựu Đào gần như bán hết, để Lưu Mãn Trụ kéo mấy trăm cân hạt dưa cuối cùng đi, Giang Hựu Đào rất cảm khái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận