Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 374 - Ngày lành



Chương 374 - Ngày lành



Chương 374: Ngày lành
Vốn dĩ Đường Uyển cũng rất hài lòng, dù sao đời trước cả đời Ngưu Tuấn Chính nổi danh yêu thương vợ.
Hiện tại biết rõ Ngưu Tuấn Chính không thể sinh, Đường Uyển cảm thấy sở dĩ Ngưu Tuấn Chính yêu thương vợ như vậy, nhất định là do mình không thể có con, thẹn với vợ, không thể không đối xử tốt với cô ấy.
Dù sao dáng dấp Chu Xảo Xảo xinh đẹp, trong thôn có không ít người thích.
Chẳng trách đời trước Chu Xảo Xảo ở nhà mấy năm không có động tĩnh gì, đi một chuyến đến nơi đóng quân lại mang tai.
Nhất định đứa nhỏ kia là ôm đến?
Tất cả sự hài lòng của Đường Uyển với Ngưu Tuấn Chính biến thành xem thường, đàn ông không thể có con, có tác dụng gì.
Đường Uyển hoàn toàn không quản Hà Thúy Thảo, cô ta căn bản không để ý đến bọn họ.
Kiếp thứ nhất cô ta có tiền, bọn họ sáp đến gần cô ta, cố gắng lấy lòng.
Kiếp thứ hai cô ta không có tiền, trong nhà tương đối khó khăn, sắc mặt Hà Thúy Thảo lập tức thay đổi, chỉ vào mặt cô ta mà mắng.
Hà Thúy Thảo có tiền cho thằng ngốc kia lấy vợ cũng không chịu bỏ tiền cho cô ta đến trạm y tế sinh con.
Trải qua mấy đời, chút cảm tình với Hà Thúy Thảo đã sớm mất hết.
“Cứ quyết định như vậy đi, hôn sự của chúng ta hủy bỏ.”
Bởi vì mối hôn sự này có mờ ám, nhà họ Ngưu không có ý xử lý lớn, bên nhà họ Đường đuối lý, bọn họ cũng không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ tung tin ra bên ngoài.
Bây giờ hủy hôn rất đơn giản, song phương nói rõ, nói một tiếng với bên ngoài là được.
Đường Đại Lâm tát một cái lên mặt Đường Uyển: “Chuyện hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ, lúc nào đến lượt mày.”
Đường Uyển bị Đường Đại Lâm đánh đến lật mặt, ánh mắt phẫn hận rơi vào trên người Đường Đại Lâm.
“Mối hôn sự này vốn là do tôi giành được, bây giờ tôi không muốn, liên quan gì đến ông.”
Ở trong lòng Đường Uyển, Đường Đại Lâm giống như người cha cổ đại của cô ta, đều là kiểu đàn ông không chịu trách nhiệm.
Ở nhà, sắc mặt của ông ta với Hà Thúy Thảo không chút thay đổi, nhưng lại mua vòng tay bạc cho mẹ Trương Viễn Phi, càng về sau, hai người còn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, công khai ra vào.
Đường Uyển cảm thấy mặt mũi mình cũng bị Đường Đại Lâm làm cho mất hết, cô ta trút cả cơn giận của mình với người cha cổ đại lên Đường Đại Lâm.
“Ông là cha tôi hả? Tôi còn nghĩ ông là cha của Trương Viễn Phi đấy!”
Ở trong mấy kiếp của Đường Uyển, cho dù chồng cô ta đổi thành ai, Đường Đại Lâm đều hướng về phía chồng cô ta, từ trước đến nay chưa từng hướng về cô ta.
Còn liên tiếp khuyên cô ta đừng sinh nhiều như vậy.
Đường Uyển cảm thấy quá phiền, nhất là đời trước, Ngưu Tuấn Lâm nói không sinh nữa, Đường Đại Lâm lại kiên định đứng ở phía anh ta.
Đời trước cô ta chỉ mới có hai đứa con, mới hai đứa thôi.
Đường Uyển cảm thấy cực kỳ khó chịu, từ nhỏ người mẹ cổ đại của cô ta đã nói với cô ta, phụ nữ không sinh con là vô dụng nhất, chỉ có nhiều con, nhà chồng mới xem trọng.
Giống như kiếp đầu tiên, cô ta sinh mười đứa nhỏ, người nhà họ Thẩm có ai dám xem thường cô ta.
Mấy đời sau vì sao trôi qua không tốt, Đường Uyển cũng từng suy nghĩ qua, nguyên nhân đều do đàn ông, không liên quan gì đến cô ta.
Ngưu Lão Tam đè xuống kích động trong lòng, vội vàng đi lên ngăn cản Đường Đại Lâm còn muốn ra tay, từ trong ngực lấy ra một bao mẫu đơn đỏ đến trong tay ông ta, vẻ mặt bi thương.
“Lão đệ, cậu đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói.”
“Chuyện này không thể trách Tiểu Uyển được, con bé là đứa bé ngoan, vấn đề nằm ở trên người con trai tôi, cậu nói đi, vì chút mặt mũi mà thằng bé có bệnh cũng không nói với người trong nhà, cứ thế giấu diếm, nếu không phải ngày hôm qua tôi và nó cùng đi vệ sinh, nhìn thấy chỗ đó… Đến hiện tại chúng tôi còn bị giấu diếm không biết đấy.”
“Chúng tôi là người nông thôn, không thấy nhiều việc đời như người trong thành các cậu, nhưng chúng tôi cũng biết làm người phải thành thật, thằng oắt con này làm như thế không phải là lừa hôn sao? Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cho nên quyết định đến bồi tội với nhà mọi người.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận