Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 87 - Tra nam



Chương 87 - Tra nam



Chương 87: Tra nam
Đây là muốn cứu vãn mặt mũi, Giang Hựu Đào rất hiểu đạo lý đánh lại cho một quả táo, khen ngợi hệ thống ăn dưa mấy câu, khen nó đến lâng lâng đắc ý.
Giang Hựu Đào không đành lòng nhìn dáng vẻ thiểu năng trí tuệ của nó, cô click vào chương phiên ngoại, vừa nhìn đã cảm thấy khí huyết dâng lên.
Trong phiên ngoại, lúc này thân phận của Lâm Kiến Trung còn chưa phải chủ nhiệm của hợp tác xã mua bán công xã, mà ở huyện thành giúp đỡ hợp tác xã và cục công an điều tra nguồn gốc một lượng lớn lương thực tinh tuồn ra ngoài ở chợ đen thời gian gần đây.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta và Cố Niệm Vi gặp mặt, lúc trước anh ta chỉ gặp qua Cố Niệm Vi một lần, lần đó Cố Niệm Vi vội vàng chạy trốn đâm sầm vào trong ngực anh ta.
Dựa theo logic trong sách, đối với thân phận của Cố Niệm Vi, Lâm Kiến Trung đã sớm có hoài nghi, nhưng anh ta không công khai cũng không báo cáo, mà lựa chọn thay Cố Niệm Vi che giấu đi, trong quá trình này không thể thiếu tâm lý rối rắm.
Anh ta giúp Cố Niệm Vi nắn xương, lại đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, trong lúc này hai người trao đổi họ tên, anh ta biểu hiện phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ hiền lành chính trực, khiến cho Cố Niệm Vi có ấn tượng rất tốt với anh ta, làm nền cho việc xem mắt sau đó của hai người.
Giang Hựu Đào:… Hợp lý, logic cũng thông suốt.
Lâm Kiến Trung tên ngu ngốc lại khốn kiếp, điều này cũng chứng thực hôn nhân của anh ta và Cố Niệm Vi hoàn toàn là do anh ta rắp tâm bất lương, một tay chủ đạo.
Điều này cũng nói thông vì sao rõ ràng anh ta có thể đưa Cố Niệm Vi ra ngoài làm việc nhưng như cũ không làm.
Tên chó má này ngay từ đầu đã để mắt tới vật tư trong không gian của Cố Niệm Vi!

Sau khi trở lại Liễu Thụ Câu trời lại đổ mưa, trận mưa này kéo dài một ngày một đêm, đại đội Liễu Thụ Câu ở chỗ chân núi, phía sau núi bởi vì trời mưa mà bốc lên từng đợt hơi nước, giống như mây mù lượn lờ trong núi, tiên khí phiêu đãng không giống như ở nhân gian.
Lúc này đã là cuối tháng bảy, chuẩn bị sang tháng tám, mưa một trận, hơi lạnh giống như thủy triều kéo lại đây.
Sáng sớm lúc đám người Giang Hựu Đào thức dậy đã phải mặc một chiếc áo khoác mỏng, việc đánh răng rửa mặt cô và Cố Niệm Vi hoàn thành ở chỗ hành lang, bên ngoài mưa thật sự quá to.
Lý Vân Anh hất nước ra sân: “Năm nay mưa nhiều, sau trận mưa này, trên núi mọc nấm, chờ hôm nào tan tầm sớm, tôi dẫn mấy cô lên núi hái nấm nhé.”
Hái nấm sẽ khiến người ta nghiện, loại cảm giác tìm kiếm khắp núi đồi kia, mỗi lần phát hiện nấm ngạc nhiên vui mừng khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, bao gồm cả Cố Niệm Vi, tất cả mọi người đều mê mẩn với chuyện này.
Đời trước Giang Hựu Đào chỉ được xem qua cảnh người ta hái nấm trong video, cô đã sớm nóng lòng muốn thử với hoạt động này, trước đó cô không ít lần dò hỏi đám người Từ Đại Chủy về chuyện hái nấm.
“Được à, được à.” Giang Hựu Đào vui vẻ đồng ý, Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan cũng tích cực hưởng ứng.
Nấm chính là đặc sản của miền núi, trước kia ở thành phố bọn họ muốn mua còn không mua được, hiện tại bản thân lên núi là có thể hái lấy, phơi khô gửi một ít về nhà.
Cha mẹ bọn họ lại chia cho bạn bè thân thích một ít, ít nhiều gì cũng là chuyện tăng thể diện, chỉ cần không phải đồ ngốc sẽ không từ chối.
Bởi vì trời mưa cho nên nhóm thanh niên trí thức không ra đồng, sau khi ăn cơm, bọn họ riêng phần mình lấy sách ra ở trong phòng bếp đọc, nhìn thấy đoạn hay còn đọc diễn cảm cho mọi người nghe.
Thời gian ở nông thôn không nhìn thấy hi vọng, nhóm thanh niên trí thức thân ở trong bóng đêm, đọc sách sáng tác trở thành phương thức ít ỏi để bọn họ an ủi chính mình.
Lúc nông nhàn, mọi người sẽ cùng nhau tụ tập đọc sách, đọc báo, tâm sự tâm đắc trong lao động gần đây, sau đó làm tổng kết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận