Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 237 - Tại sao lúc đầu bà không bóp chết cháu đi



Chương 237 - Tại sao lúc đầu bà không bóp chết cháu đi



Chương 237: Tại sao lúc đầu bà không bóp chết cháu đi
Từ lúc bắt đầu cãi nhau với Từ Bảo Châu đến giờ, cho dù bà Từ hay nhà họ Từ có mắng Từ Mãn Thu thậm tệ như thế nào, Từ Mãn Thu vẫn cúi đầu không phản bác, nhưng khi bà Từ nói ra lời này, cô ấy liền ngẩng đầu lên một cách dứt khoát.
“Thế tại sao bà không bóp chết cháu đi, tại sao lúc đầu bà không bóp chết cháu đi?” Từ Mãn Thu đã nghe những lời mắng chửi của bà Từ quen rồi, những lời như là tại sao lúc đầu không có bóp chết cô ấy, dìm chết cô ấy, đánh chết cô ấy, Từ Mãn Thu đã nghe rất nhiều lần rồi.
Có lúc là bà Từ nói, có lúc là bà ta cùng với mẹ ruột của Từ Bảo Châu, Lý Ngân Phụng nói.
Mỗi lúc bọn họ nói như vậy, Từ Mãn Thu nghĩ, phải đấy, tại sao các người không bóp chết tôi đi, nếu như là cặp song sinh, chỉ muốn phúc tinh Từ Bảo Châu có phúc khí trên người này, thế thì tại sao không bóp chết cô ấy đi, bóp chết cô ấy không phải tốt hơn sao?
Cảm xúc bà Từ đang cao trào, bà ta không ngờ sẽ nghe thấy Từ Mãn Thu hỏi ngược lại như vậy, bao nhiêu năm nay, cô ấy đã quen với việc bị bà Từ đánh mà không đánh trả lại, chửi mắng cũng không đáp trả lại.
Người nhà họ Từ bao gồm cả họ hàng đang xem xung quanh đều sững người.
Bọn họ thường xuyên nhìn thấy Từ Mãn Thu bị bà Từ chửi đánh, nhưng chưa bao giờ thấy Từ Mãn Thu phản kháng bao giờ.
Bà Từ ngây người, ngay sau đó là sự phẫn nộ của quyền uy bị khiêu khích: “Cái con hèn tiện này, mày còn biết đáp trả rồi, a, mày còn biết đáp trả rồi.”
Bà ta buông Từ Bảo Châu trong lòng ra, cầm cây gậy bên cửa lên và hướng về phía Từ Mãn Thu,
Giang Hựu Đào cùng với những người khác ở đó đều thay đổi sắc mặt, cây gậy đó to bằng cánh tay đàn ông, nếu như thật sự đánh vào người thì như thế nào? Chỉ với thân hình nhỏ bé đó của Từ Mãn Thu, chịu được sao?
Giang Hựu Đào định xông ra thì kết quả là có người khác nhanh hơn cô, Giang Hựu Đào thu bước chân lại, nhìn Lưu Mãn Trụ xông ra cản bà Từ.
Mặt Từ Đại Chủy liền biến sắc, bà ấy xông lên hỏi: “Ông sao rồi? Đánh trúng ông không?”
Lưu Mãn Trụ là chồng của Từ Đại Chủy, cũng là đại đội trưởng hiện tại của Liễu Thụ Câu.
Lưu Mãn Trụ đưa tay ra vỗ vỗ vào tay Từ Đại Chủy, cho bà ấy một ánh mắt an ủi.
Tình vợ chồng bao nhiêu năm, Từ Đại Chủy nhìn hiểu được ánh mắt của ông ấy muốn nói gì, nên bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Mãn Trụ quay đầu sang nhìn bà Từ: “Bà Từ, nói thì nói, mắng thì mắng, trực tiếp ra tay thì quá đáng rồi nhỉ?”
Lời nói này của Lưu Mãn Trụ nghe rất quen, bỗng chốc bà ta liền nhớ đến Giang Hựu Đào cũng nói những lời này vào hôm qua lúc bà ta bảo sao chổi Từ Mãn Thu đó đi giặt quần áo.
Bà Từ đã trút sự tức giận mà bà ta nhận được từ Giang Hựu Đào lên Lưu Mãn Trụ: “Mãn Trụ à, cậu mới lên làm đại đội trưởng được mấy ngày, đã ra uy làm quan trước mặt tôi rồi à? Cậu có đủ tư cách không hả?”
Bà Từ vẫn luôn kiêu ngạo. Bà ta bị bán cho nhà họ Từ với tư cách là dâu con trước khi giải phóng, nhưng trước khi bị bán cho nhà họ Từ, bà ta là một cô hầu gái bên cạnh con dâu của một gia đình giàu có trong thành phố, và bà ta khoe khoang rằng bà ta vượt trội hơn những người khác từ khi còn nhỏ.
Sau khi làm con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Từ, tính cách kiêu ngạo của bà ta vẫn không thay đổi, cha mẹ kế toán Từ vô cùng thích tính cách đó trên người bà ta, kế toán Từ cũng cảm thấy bà ta khác với những cô gái thôn quê khác, cực kì yêu thương và bảo vệ bà ta.
Sau đó cải cách mở cửa, với tư cách là cô hầu gái bị chủ cũ bán đi, bà ta đã nhận được sự đồng tình chia buồn của lãnh đạo huyện, bà ta còn được mời phát biểu tại công xã, nội dung chính của bài phát biểu là về sự đàn áp của gia đình địa chủ hồi đó đối với bà ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận