Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 299 - Án cũ



Chương 299 - Án cũ



Chương 299: Án cũ
Cô xem qua hồ sơ mà hệ thống sửa sang lại, ánh mắt đầu tiên nhìn tên người bị hại, Giang Hựu Đào thở phào nhẹ nhõm.
Người chết không phải Lương Lai Đệ hay anh cả Lâm, anh hai Lâm.
Cô đọc xuống bên dưới, 10 phút sau, cuối cùng cô cũng hiểu rõ đầu đuôi.
Từ nhỏ Lâm Vĩnh Chương đã đi theo sư phó học việc thợ mộc, hàng năm đi theo sư phó chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, sau đấy, ông ta lại phát hiện mặc dù ở nông thôn lương thực ăn không đủ no, nhưng ngoại trừ lương thực, thổ sản vùng núi bọn họ lại rất nhiều.
Ví dụ như nấm, người thành phố muốn ăn một bữa còn phải tốn rất nhiều công sức mới ăn được.
Vì thế Lâm Vĩnh Chương tranh thủ lúc rảnh bắt đầu buôn đi bán lại thổ sản vùng núi cùng các vật phẩm thành phố.
Lợi nhuận rất lớn, làm cho giá trị con người Lâm Vĩnh Chương cũng đi lên.
Vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn, Lâm Vĩnh Chương thu một đàn em trong núi tên Tam Mao.
Tam Mao là đứa nhỏ đáng thương, nhà anh ta nghèo, cha chết sớm, mẹ lại là người què, ba đứa em trai em gái còn nhỏ tuổi, mắt thấy sắp chết đói, anh ta gặp được Lâm Vĩnh Chương.
Mà lúc này Tam Mao cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi.
Anh ta giúp Lâm Vĩnh Chương thu mua thổ sản vùng núi, Lâm Vĩnh Chương phụ trách mang đi bán, tiền dựa theo mức độ gánh chịu nguy hiểm phân chia, Lâm Vĩnh Chương 7, Tam Mao 3.
Hình thức tiêu thụ này kéo dài được 8 năm.
Năm trước Tam Mao 22 tuổi nói một hộ gia đình trong núi có cây nhân sâm 100 tuổi, vừa lúc có một hộ gia đình ở huyện thành muốn mua nhân sâm đi tặng.
Dựa vào giá hiện tại, quy định một gốc nhân sâm 400 tệ, giá mỗi năm thêm 20 tệ, cây nhân sâm mà Tam Mao tìm được, ước chừng hơn trăm năm.
Tổng cộng 2400 tệ!
Lâm Vĩnh Chương chạy nhiều năm như thế cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, trừ đi chi phí đủ khiến ông ta đỏ mắt.
Lâm Vĩnh Chương và Tam Mao tốn 100 tệ thu mua gốc nhân sâm kia, sang tay là có thể kiếm được 2300 tệ, trên đường trở về, Tam Mao vui vẻ tính xem sau khi chia số tiền này mình sẽ làm gì.
Anh ta muốn một căn nhà lớn hơn, trước năm mới sẽ lấy vợ, còn phải đi khám chân cho mẹ, bác sĩ nói uống thêm hai đợt trị liệu nữa là có thể đứng lên, em trai anh ta cũng không còn nhỏ, nên đi xem mắt.
Em gái anh ta đã 9 tuổi, phải đưa con bé xuống núi đi học, như vậy chờ đến khi trưởng thành mới có thể gả ra bên ngoài, chỉ có ra khỏi núi, cuộc sống của con bé mới tốt hơn.
Tam Mao lên kế hoạch rất tốt, chỉ thiếu Lâm Vĩnh Chương chia tiền cho anh ta.
Thế nhưng Lâm Vĩnh Chương đã không muốn chia tiền với Tam Mao, ông ta cảm thấy chính mình và Tam Mao kết phường buôn bán, mấy năm nay đã chia cho anh ta rất nhiều tiền, Tam Mao còn muốn chia số tiền này, cực kỳ không hiểu chuyện.
Rượu vào gan lớn, tiền tài mê hoặc con người, lúc đi ngang qua một khe núi, Lâm Vĩnh Chương đá Tam Mao xuống núi, sau đó ông ta lại đi xuống dưới đập chết Tam Mao đang còn một hơi thở, suốt đêm chôn ở khe núi.
Từ đó Lâm Vĩnh Chương có tiền, không còn đi thua mua thổ sản vùng núi nữa.
Bởi vì lúc trước ông ta yêu cầu bảo mật cao, Tam Mao chưa từng nói qua mình đi làm ăn buôn bán với ai.
Em trai Tam Mao biết anh ta xảy ra chuyện, bèn đi đến đồn công an công xã bọn họ báo án tử.
Chỉ tiếc quá lâu như vậy cũng không điều tra ra được gì.
Đêm qua là người nhà họ Lâm chủ động đi báo án.
Tối qua Lâm Vĩnh Chương uống chút rượu, càng nghĩ chuyện ban ngày lại càng tức, dưới tác dụng của rượu, ông ta lại đánh Lương Lai Đệ một trận.
Đúng vào lúc này công an phá cửa xông vào.
Giang Hựu Đào đọc xong, thật lâu không biết nói gì.
Đen ăn đen, giết người cướp của, mỗi giây mỗi phút đều xảy ra, người như Lâm Vĩnh Chương, xưa nay có không ít.
Chỉ là đáng thương cho Tam Mao, 14 tuổi cùng ông ta làm việc đến năm 22 tuổi, nhiều năm như thế, cho dù nuôi chó cũng nuôi ra tình cảm đúng không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận