Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 187 - Nổi giận



Chương 187 - Nổi giận



Chương 187: Nổi giận
Đối với chuyện Phó Thiệu Hoa từ nông trường đến người đưa thư của công xã, mọi người đều cảm thấy hứng thú, đúng lúc tóm được chính chủ ở chỗ này, mọi người lập tức hỏi.
Phó Thiệu Hoa trả lời vấn đề này đã rất nhiều, anh lén nhìn Giang Hựu Đào, đáp:
“Thật ra cũng không có gì, tôi có một người bạn học cùng được phân đến công xã Tảo Hương, cậu ta không muốn đến, cho nên cùng tôi đổi, sau khi tôi đến công xã thật sự không thích ứng được việc làm ruộng, cho nên nghĩ cách trở thành người đưa thư của công xã.”
Người đưa thư ở công xã ở niên đại này là một phần công việc cực kỳ nổi tiếng, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu, không có chút ít quan hệ thì không thể nào vào được.
Một thanh niên trí thức ngoại lai như Phó Thiệu Hoa có thể làm người đưa thư, bối cảnh gia đình của anh chắc chắn không kém.
Mọi người lại hàn huyên thêm một lúc, Phó Thiệu Hoa quyết định phải đi, Vương Thiện Hỉ giữ anh lại ăn cơm, nhưng Phó Thiệu Hoa từ chối.
Giang Hựu Đào tiễn anh ra ngoài, vừa mở cửa phòng bếp đã bị một cơn gió đánh úp, Giang Hựu Đào ho khan một tiếng.
Phó Thiệu Hoa cười, đôi mắt cong cong như trăng non, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Cô là người Thân Thành nhỉ? Mùa thu bên các cô không lạnh như vậy, đúng không?"
"Đúng thế, gió không lớn như vậy, gió phương Bắc lạnh thật đấy, mạnh tôi sắp nứt hết rồi.” Giang Hựu Đào thuận miệng đáp.
Ánh mắt Phó Thiệu Hoa dừng ở trên mặt Giang Hựu Đào, rất nhanh rời đi.
“Mùa thu đông dễ dàng bị cảm nhất, chú ý mặc nhiều một chút, đừng để bị bệnh, phải chịu tội.”
Giọng nói của Phó Thiệu Hoa rất êm tai, ở giữa thành thục và non nớt, trong câu chữ mang theo chút giọng Bắc Kinh, rất dễ nghe.
Giang Hựu Đào cười gật đầu: “Anh cũng thế, cả ngày chạy bên ngoài phải mặc ấm, còn đội thêm mũ nữa.”
“Được.” Trong lúc nói chuyện đã ra đến bên ngoài, Phó Thiệu Hoa sải bước lên xe đạp: “Tôi đi đây.”
Giang Hựu Đào vẫy tay với anh, nhìn theo anh đi xa.
Chờ đến khi không thấy bóng dáng anh nữa, Giang Hựu Đào mới xoay người trở về, vừa đi được hai bước đã thấy Chu Nguyệt Mai từ sát vách đi ra.
Mặt Chu Nguyệt Mai gục xuống: “Ồ, đây không phải thanh niên trí thức Giang sao, cô nói chuyện với ai vậy?”
Bị con trai cả và hai cô con gái ghét bỏ chỉ trích, tâm trạng của Chu Nguyệt Mai rất không tốt, nhìn thấy mấy thanh niên trí thức Giang Hựu Đào càng không vừa ý.
Trong khoảng thời gian này bà ta cẩn thận nghĩ lại, sở dĩ bà ta và Tô Trường Sơn ầm ĩ đến mức độ này đều là vì Triệu Vĩnh Lan.
Nếu như cô ta không làm ầm đòi tiền bà ta, không đánh nhau với bà ta, Tô Trường Sơn sẽ không răn dạy bà ta, không răn dạy bà ta, bà ta sẽ không tức giận đến mức nói ra chuyện của ông ta và Triệu Xuân Hoa.
Không nói ra, bà ta sẽ không đi vào bẫy của Triệu Tiểu Đào.
Bà ta đã suy nghĩ cẩn thận, ngày đó Triệu Tiểu Đào căn bản chính là cố ý, cố ý nhân lúc bà ta nổi nóng kéo bà ta cùng đi tố cáo.
Giang Hựu Đào không có một chút ấn tượng tốt nào với Chu Nguyệt Mai.
Bà ta bị cắm sừng nhiều năm, chuyện này đương nhiên đáng được đồng tình, nhưng chuyện bà ta lừa tiền Triệu Vĩnh Lan là sự thật, dưới xúc động tố cáo Tô Trường Sơn, hiện tại mới kịp phản ứng, hối hận, đổ hết sai lầm lên người bọn cô, có bệnh à?
Giang Hựu Đào một chút cũng không nể mặt bà ta.
“Liên quan gì đến bà.” Giang Hựu Đào đi vào điểm thanh niên trí thức, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Làm cho Chu Nguyệt Mai tức giận, bà ta hùng hổ về nhà, Tô Chính Đường đang cầm dao khắc đồ, từ hình dạng mà xem, đây là một chiếc trâm nữ dùng.
Thấy Chu Nguyệt Mai nổi giận đùng đùng đi vào, anh ta cũng không buông dao khắc xuống.
“Mẹ sao thế?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận