Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 144 - Kết cục



Chương 144 - Kết cục



Chương 144: Kết cục
“Từ 33 năm trước, Triệu Xuân Hoa đã bắt đầu cùng Tô Trường Sơn thông gian, La Học Dân chậm hơn ông ta nửa năm, hai người có một đứa con riêng tên Lâm Kiến Trung, đang làm chủ nhiệm ở hợp tác xã mua bán.”
Lâm Lão Trang thành thật kể ra những gì mà ông ta biết, nói đến cũng thật buồn cười, trước khi Lâm Kiến Trung sinh ra, một nhà bọn họ vẫn luôn cảm thấy Lâm Kiến Trung chính là con của ông ta.
Dù sao năm đó chuyện của La Học Dân và Triệu Xuân Hoa mặc dù ầm ĩ, nhưng hai người bọn họ đúng là chưa lăn giường.
Lúc đó Lâm Lão Trang đón Triệu Xuân Hoa về, chẳng qua là do tức quá, quả thật đã ngủ với bà ta mấy lần, ông ta đi chưa được một tháng, Triệu Xuân Hoa mang thai, khi đó bọn họ ai cũng không nghĩ nhiều.
Thậm chí lúc Lâm Kiến Trung hơn một tuổi, bọn họ cũng chưa nghĩ nhiều, dù sao người trong thôn cũng chỉ phóng đại, mấy người gọi là thấy La Học Dân và Triệu Xuân Hoa một trước một sau lên núi đốn củi về sau mới truyền ra.
Khi đó căn bản không ai nói này nọ.
Lúc Lâm Kiến Trung hai tuổi, cùng với dáng dấp lúc La Học Dân còn nhỏ như một khuôn đúc ra, lúc này mới chứng thực sự thật hai người thông dâm.
Khi đó La Học Dân đã là đại đội trưởng trong thôn, quyền lực rất lớn, cho dù người nhà họ Lâm đã biết cũng chỉ cắn răng nuốt vào bụng.
Vốn dĩ Lâm Lão Trang là một người đàn ông hay nói, bởi vì cặp sừng dài trên đầu mà biến thành dáng vẻ trầm mặc ít lời như ngày hôm nay.
Chuyện Triệu Xuân Hoa và Tô Trường Sơn là sau khi Lâm Kiến Hoa sinh ra, Lâm Lão Trang mới phát hiện, thậm chí ông ta còn bắt gian bọn họ trên giường.
Khi đó Tô Trường Sơn và Triệu Xuân Hoa một chút cũng không hoảng hốt.
Tô Trường Sơn còn uy hiếp Lâm Lão Trang, Lâm Lão Trang hận thấu đôi nam nữ chó chết này.
Nếu không phải vì con trai Lâm Kiến Hoa, ông ta đã sớm độc chết ba cẩu nam nữ này.
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, ác giả ác báo!” Lâm Lão Trang quỳ xuống đất khóc to, bịch bịch bịch dập đầu.
Cả đời bị cắm sừng, Lâm Lão Trang đã sớm chịu đủ rồi.
Vì sao nhiều năm như vậy Triệu Xuân Hoa có thể tác oai tác quái ở nhà họ Lâm, còn không phải vì sau lưng bà ta có hai người đàn ông này ư?
Nhà họ Lâm chỉ là một gia đình bình thường, sao đấu được với bí thư chi bộ và đại đội trưởng?
Nếu không có giấy giới thiệu của bí thư chi bộ và đại đội trưởng, ngay cả Tảo Hương, cả nhà bọn họ cũng không ra được.
Lãnh đạo cách ủy hội vừa thấy tình hình này bèn vung tay lên: “Đưa ba người bọn họ về, suốt đêm thẩm vấn.”
Lăn lộn lâu như vậy, lúc này đã là ba giờ chiều.
Chờ bọn họ xử lý xong việc, người quản lý thanh niên trí thức đến chỗ Vương Thiện Hỉ hỏi thăm tình hình.
Đám người Giang Hựu Đào gặp qua ông ta, nhìn thấy ông ta đến bèn qua đấy.
Người đến là trưởng khoa Dương quản lý bọn họ.
Sau khi biết Chu Nguyệt Mai đã trả tiền, ông ta dặn dò.
“Sau này đừng lỗ mãng như thế, có chuyện gì thì lên công xã tìm tôi, tôi đến giải quyết, đây là vì hôm nay đúng lúc xảy ra chuyện kia, nếu không, chuyện của cô không dễ xong đâu.”
Có trời mới biết lúc trưởng khoa Dương biết việc này khơi mào từ thanh niên trí thức, ông ta có bao nhiêu hoảng hốt.
Năm 67 ông ta bắt đầu quản lý thanh niên trí thức của công xã, đến bây giờ đã được mấy năm, thanh niên trí thức lỗ mãng như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp.
“Triệu Vĩnh Lan đúng không, đồng chí này về sau chú ý một chút, trước không nói đến tiền tài không lộ ra ngoài, ngay cả việc cho người trong thôn mượn tiền, cô làm cũng không đúng, còn cho mượn nhiều tiền như vậy.”
“Một năm thôn dân làm được bao nhiêu tiền, hơn 200 tệ này cô cho bọn họ mượn chẳng phải là ném đá vào sông là gì?”
Khoa trưởng Dương cảm thấy mình là người có trách nhiệm, nói rất hăng.
“Còn chẳng bằng ném vào sông, ít nhiều gì có thể nghe thấy tiếng vang làm cô vui vẻ một chút.”
Triệu Vĩnh Lan biết sai rồi, cúi đầu không nói một lời, từ lúc khoa trưởng Dương dạy dỗ cô ta, cô ta đã biết sai.
Khoa trưởng Dương nói xong còn nói thêm: “Nhớ rõ, xảy ra chuyện gì đều phải đến công xã tìm tôi, đừng lỗ mãng như vậy.”
Người bên công xã định đi, khoa trưởng Dương phải theo chân bọn họ rời đi, sau khi dặn dò thêm mấy câu, ông ta cũng đi theo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận