Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 61 - Kết thù



Chương 61 - Kết thù



Chương 61: Kết thù
“Khi đó mẹ chồng thím cũng chẳng phải người hiền lành gì, có một lần thím và mẹ chồng cãi nhau, đúng lúc Triệu Xuân Hoa đi ngang qua, bà ta còn chưa biết chuyện gì đã đứng về phía mẹ chồng thím, cùng với bà ấy ép buộc thím, nói thím không hiếu thuận với mẹ chồng, không phải cô con dâu tốt, còn kể ra chuyện lúc trước thím cho bà ta ăn lương khô.”
“Cháu không biết khi đó mẹ chồng thím tức giận đến thế nào đâu, ngay cả chồng thím cũng oán hận.” Thời đó vào thập niên 40 – 50, nhà nhà đều nghèo, nhà ai ăn no được năm phần đã được xem như giàu có.
Từ Đại Chủy đưa lương thực nhà mình cho người ngoài ăn, đổi thành ai nghe xong mà không tức giận? Mẹ chồng bà ấy tức đến mức ra tay đánh bà ấy, nhưng chồng bà ấy là người tốt, mặc dù giận vợ nhưng vẫn che chở cho bà ấy, chỉ là bà ấy vẫn phải trả một cái giá quá đắt.
Từ ngày đó đến khi bà ấy mang thai thằng hai, bà ấy không được vào phòng bếp, mỗi bữa ăn, khẩu phần lương thực được chia ít nhất, chồng bà ấy cũng bị người trong nhà nhìn chằm chằm, một chút đồ ăn cũng không cách nào phần bà ấy.
Mỗi ngày đói đến mức không chịu nổi, chỉ có thể uống nước cho đỡ đói.
Đói bụng uống nước, uống đến nôn ra nước chua là chuyện thường xuyên xảy ra, chính bởi vì việc này, nhân duyên của Triệu Xuân Hoa ở trong thôn hoàn toàn không có, những người trước đó giúp đỡ bà ta mỗi người tránh bà ta như rắn rết, có ai không sợ mình sẽ là Từ Đại Chủy tiếp theo?
Từ Đại Chủy không phải người mang thù, nhưng người phụ nữ tên Triệu Xuân Hoa kia, bà ấy thù cả đời.
“Triệu Xuân Hoa bồi bổ cho đứa nhỏ trong bụng quá to, lúc sinh bị khó sinh, ước chừng khoảng một ngày một đêm mới sinh được, cũng vì chuyện này mà sức khỏe của bà ta bị ảnh hưởng. Lúc Lâm Kiến Trung ra đời lập tức bị bà nội bế đi nuôi, bà ta lại trải qua cuộc sống trước khi mang thai, mẹ chồng đối với bà ta không đánh thì mắng.”
“Nhưng khi đó đã không còn ai đồng tình với bà ta nữa, lúc bà ta bị mẹ chồng và chồng tra tấn cũng không ai thay bà ta nói chuyện.” Dù sao có vết xe đổ của Từ Đại Chủy còn đó, khi đó mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng không ngốc.
“Bà ta đổ chuyện cuộc sống trôi qua không tốt và chuyện sức khỏe bị ảnh hưởng hết lên người Lâm Kiến Trung, đối xử với Lâm Kiến Trung rất không tốt, có đôi khi biểu hiện như chưa từng sinh ra đứa con trai này.”
“Qua ba năm sau bà ta mới mang thai lại, lần này bà ta lại sinh được một đứa con trai, bà ta cưng chiều đứa con trai này lên tận trời, lúc Lâm Kiến Hoa hơn mười tuổi vẫn còn bú sữa, nghe nói đến năm 15 tuổi vẫn còn ngủ với mẹ cùng một chăn.”
Ở Đông Bắc từng nhà đều ngủ giường đất, vì tiết kiệm củi, đưa nhỏ chưa lập gia đình về cơ bản sẽ theo cha mẹ ngủ chung một giường đất, nhưng sau khi đứa nhỏ hiểu chuyện phải chia chăn ra ngủ.
Bé trai 15 tuổi đã có tinh dịch, có thể khiến phụ nữ mang thai, còn cùng mẹ mình ngủ chung một ổ chăn, ai thấy mà không chê cười?
Chỗ bọn họ đâu phải chưa có chuyện mẹ và con trai ở bên nhau làm chuyện này.
Bọn họ còn ngầm suy đoán qua, liệu Triệu Xuân Hoa có khai bao cho con trai út của mình không.
Mặc dù Từ Đại Chủy không kể Triệu Xuân Hoa dối trá ngoan độc như thế nào, nhưng nghe những bát quái này cũng khiến Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào rất nhập tâm.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi đến nhà họ Lâm.
Ở nơi như nông thôn, diện tích nhà của mỗi gia đình không nhỏ, sân vườn nhà họ Lâm là kiểu điển hình ở phương Bắc, chính phòng có năm gian, sương phòng có ba gian, ở giữa là vườn rau xanh, bên trong có trồng mấy loại rau quý giá.
Vừa lúc tan tầm, trong ngoài sân nhà họ Lâm đứng đầy người, bọn họ cầm nông cụ trong tay, cũng có người bưng bát cầm lương khô đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận