Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 169 - Chuyện nhà họ Tô



Chương 169 - Chuyện nhà họ Tô



Chương 169: Chuyện nhà họ Tô
Tâm trạng của Giang Hựu Đào rất vui vẻ, trên đường về còn ngâm nga hát.
Lúc cô về đến thôn, Hạ Hà Vũ cũng từ trong thôn chạy ra, cô ta vừa chạy vừa lau nước mắt, thấy Giang Hựu Đào nhìn mình, cô ta còn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Hựu Đào một cái.
“Cô nhìn cái gì?”
Lời này của Hạ Hà Vũ khiến Giang Hựu Đào nhớ đến một câu truyện cười thịnh hành vào đời sau, cười tủm tỉm đáp.
“Nhìn cô đấy!”
Giang Hựu Đào đang chờ Hạ Hà Vũ xông đến đánh mình để phản đòn về, lúc cô đọc truyện cười kia có nghe nói, ở vùng Đông Bắc chỉ cần có đối thoại này, phần lớn sẽ xảy ra đánh nhau.
Hạ Hà Vũ hung hăng trừng cô một cái, quay đầu rời đi.
Giang Hựu Đào cảm thấy tĩnh mịch, ít nhiều có chút mất mát.
Cô đi về phía trong thôn, không có gì bất ngờ xảy ra, ba người Từ Đại Chủy và Thím Tưởng Tứ đóng đế giày ở ngay cổng thôn Liễu Thụ Câu, nhìn thấy Giang Hựu Đào đến lập tức chào hỏi.
“Du Đào à, cháu đi đâu thế?”
Từ khi không ra đồng làm việc nữa, đã mấy hôm Giang Hựu Đào và đám người Từ Đại Chủy không gặp mặt, đột nhiên nhìn thấy đúng là có chút nhớ, cô lập tức đến gần, để rổ đặt ở bên chân, ngồi xổm xuống cũng bọn họ tán gẫu.
“Cháu lên huyện thành xử lý chút chuyện, mấy thím ở chỗ này làm gì vậy?”
Thím Tưởng Tứ chà xát dây thừng trong tay: “Nói chuyện về nhà họ Tô ấy mà, ai da cháu không biết đâu, bây giờ nhà họ Tô đúng là náo nhiệt.”
Thím Tưởng Tứ ở gần nhà họ Tô, trên tay bà ấy nắm giữ cả rổ tư liệu.
Khoảng thời gian trước là ngày mùa, mọi người cũng không có thời gian tán gẫu, làm cho Thím Tưởng Tứ nghẹn đến hỏng rồi, chẳng sợ vừa mới cùng Từ Đại Chủy nói một lượt, lúc này cùng Giang Hựu Đào kể lại vẫn hứng thú bừng bừng.
“Ngày vừa chạy ra khỏi thôn kia là cô vợ nhỏ Hạ Hà Vũ, Du Đào, cháu nhìn thấy rồi chứ?” Thím Tưởng Tứ mở đầu câu chuyện.
Giang Hựu Đào gật đầu: “Cháu có thấy, cô ta khóc lóc chạy ra, cháu vừa nhìn cô ta, cô ta đã hỏi cháu nhìn gì, cháu đáp tôi nhìn cô đấy, cháu còn tưởng cô ta sẽ xông đến đánh mình cơ đấy, kết quả cô ta một câu cũng chưa nói đã chạy đi.”
Thím Trương Nhị cười nhạo: “Hỏi cháu nhìn gì, nhất định là thẹn quá hóa giận kiểu sơn pháo ấy mà, người bình thường đâu làm ra chuyện này?”
Sơn pháo ở vùng Đông Bắc không phải lời hay ho gì, ý tứ đại khái Giang Hựu Đào hiểu được, nói chính là kiểu người đầu óc không thông minh chuyên gây chuyện còn cực kỳ bướng bỉnh, nhất là không chịu nổi kích thích.
Trong thôn có một người như thế tên Hứa Đại Sơn, Giang Hựu Đào và anh ta chưa từng tiếp xúc.
Thím Tưởng Tứ thấy hai người bọn họ kéo đề tài đi xa, lập tức không vui, vội nói.
“Sau hôm kết hôn, chẳng phải cô ta muốn ly hôn à? Kết quả bị Tôn Tiểu Quyên dùng bốn lạng địch ngàn cân, lừa gạt mọi người rời đi, sau đó đóng cửa lại, không biết nhà họ Tô nói cái gì, cô ta lập tức thét chói tai thành tiếng, bọn thím còn tưởng nhà họ Tô đánh cô ta đây, sợ quá vội chạy đến, kết quả hỏi cô ta, cô ta nói là vì chuyện Tô Trường Sơn bị đưa xuống nông trường.”
“Cháu nói xem có phải đầu óc cô gái này có vấn đề hay không? Việc Tô Trường Sơn bị đưa đi cải tạo, chẳng phải nhà cô ta đã sớm biết sao? Sao có thể đến kết hôn mới để cô ta biết?”
Chuyện này đám người Giang Hựu Đào quả thật không biết, ngày hôm đó sau khi xem xong náo nhiệt trở về, buổi chiều bọn họ lên núi nhặt nấm, làm một người ăn dưa đủ tư cách, Giang Hựu Đào đảm nhiệm vai diễn phụ: “Sau đó thì sao?”
Thím Tưởng Tứ kể tiếp: “Mọi người cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề, cho nên đi về, tiếp theo là thời gian thu hoạch vụ thu, nhà bọn họ thật sự ầm ĩ, cô ta ở nhà chuyện gì cũng không muốn làm, hỏi thì không biết, làm cho Chu Nguyệt Mai và Tôn Tiểu Quyên tức chết đi được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận