Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 394 - Mắng



Chương 394 - Mắng



Chương 394: Mắng
Không biết từ khi nào bà Trương đã đến bên cạnh Giang Hựu Đào. Giang Hựu Đào thuận tay chia hạt dưa cho bà ấy.
“Thím đã nói rồi mà, vợ của Vu Quốc Đống chanh chua một chút, keo kiệt một chút, nhưng không đến mức đuổi người ta ra đường.”
Sống chung một công xã, có ai mà không biết rõ nhau.
Vợ Trương Ngọc Binh cắn hạt dưa, lời nói sắc bén: “Hai đứa nhỏ kia cũng chỉ biết nghe lời Vu Đại Nha, làm như vậy nhất định do Vu Đại Nha xui, cháu thấy, con nhỏ đó chính là trông thấy mà thèm cuộc sống tốt của nhà họ Đỗ.”
Nhà họ Đỗ không có con, Đỗ Nguyên Châu với tư cách là kỹ sư điện, tiền lương cực kỳ cao, ít nhất cũng phải trên 40 tệ, mặc dù Hà Thục Lệ không có công việc, nhưng không có đứa nhỏ liên lụy, cuộc sống trôi qua thoải mái hơn nhiều.
Sớm ở dưới tay cha mẹ, Vu Đại Nha đã sớm nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cô ta muốn tìm nhà có cơm ngon chăn ấm ở lại cũng chẳng có gì lạ.
Bà Trương vỗ tay Giang Hựu Đào: “Thím đã sớm nói với cháu rồi, dặn cháu đừng dính gì đến ba chị em chúng nó.”
“Nếu như Vu Đại Nha thật sự là đứa nhỏ ngoan, nhà ai cũng không thiếu một miếng ăn kia, nhưng đứa nhỏ này nhiều tâm nhãn, cho chút đồ ăn, con nhỏ đó không giấu ăn riêng, lại khăng khăng về nhà chia cho hai đứa em ăn.”
“Cháu nói xem, âm thầm chia cũng được, lại nhất định thể hiện ra trước mặt cha mẹ mình có bao nhiêu yêu thương em trai, chia ở trước mặt bọn họ. Trương Thủy Tú và Vu Quốc Trụ không phải người tốt lành gì, số lần nhiều, chẳng phải sẽ để cho bọn họ sinh ra tâm tư để người khác nuôi con nhà mình à.”
“Bởi vậy mới nói, đứa nhỏ đều là tấm gương phản ánh cha mẹ, cha mẹ nào sinh ra con dạng đấy.”
“Tre xấu mọc ra măng tốt, đó là chuyện quá hiếm có, nếu không hi hữu, ai mà thèm chứ.”
Bà Trương nói xong, lại nói: “Giải tán, giải tán thôi, bà Vương đến rồi, sẽ không có trò hay xem nữa đâu.”
Bà Trương nói xong, bà Vu cũng đã dắt tay Vu Đại Xuyên và Vu Đại Hà rời đi, bà ta vừa đi, người nhà họ Vu cũng rời đi
Quản lý khu phố thấy nhân vật chính đã đi hết, bọn họ ở lại chỗ này cũng không có ích gì, cũng rời đi luôn.
Trong sân vừa mới còn đứng đầy người, lúc này đã giải tán hơn phân nửa.
Người đứng xem náo nhiệt cũng rời đi.
Chủ nhiệm Lưu quản lý khu phố vừa đến chỗ văn phòng công xã đã bị bí thư Thẩm gọi đi.
Chủ nhiệm Lưu đi vào văn phòng bí thư, tim đập thình thịch.
Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ không cần đi làm, nhưng bí thư Thẩm lại ở nhà nghe được quản lý khu phố đi xử lý chuyện của ba chị em Vu Đại Nha, lập tức chú ý đến chuyện này.
Sau khi nghe ngóng được chủ nhiệm Lưu khuyên hai vợ chồng người ta nuôi Vu Đại Hạ, chỉ cảm thấy sao trên đời này lại có chuyện thái quá như vậy.
“Lưu Chí Hải à Lưu Chí Hải, đầu ông nghĩ gì vậy, sao ông thông minh quá thế!”
“Ông nói cho tôi biết, rốt cuộc ông nghĩ gì thế, nhà họ Đỗ người ta còn chưa chuyển đến công xã chúng ta nổi một tháng, tình hình của công xã còn chưa hiểu rõ, ngay cả đám người nhà họ Vu kia, ông cũng dám đi khuyên người ta nuôi.”
“Chẳng phải ông bắt nạt người ta từ xứ khác đến, chuyện gì cũng không hiểu à? Ông không sợ một ngày nào đó Trương Thủy Tú giết về đòi con ư?”
“Ông không sợ nhà họ Vu người ta hận chết ông sao? Chị em Vu Đại Nha là cô nhi à?”
“Họ hàng gần người ta đều khỏe mạnh, sao ông lại nghĩ đến chuyện để người ngoài nuôi dưỡng bọn chúng!”
“Ông không sợ sét đánh chết mình à!”
“Tôi bảo ông đi xử lý tốt chuyện nhà họ Vu, đừng để cho ba chị em chúng nó ngủ ngoài góc tường, ông xử lý như vậy ư? Ông điên rồi hả?”
“Lưu Chí Hải à Lưu Chí Hải, ông là chủ nhiệm khu phố, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà ông cũng không làm được, ông có thể làm gì? Nếu như ông không làm được, sớm từ chức đi, việc này rất nhiều người xử lý được.”
Chủ nhiệm Lưu cúi đầu, cho dù thư ký Thẩm mắng ông ta, ông ta cũng không nói gì, mãi cho đến một câu cuối cùng, Lưu Chí Hải mới ngẩng đầu lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận