Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 432 - Gặp lại



Chương 432 - Gặp lại



Chương 432: Gặp lại
Nói là tin tưởng giải phóng quân, nhưng kết quả là đối với con đường phía trước của mình vẫn còn mê mang.
Quân y Lưu vỗ vai cô: “Đừng lo lắng, cô là một thiên tài trên phương diện điều chế thuốc, cô có rất nhiều cách phối thuốc mà chúng tôi chưa từng nghĩ đến, thậm chí có một số thảo dược đến nay rất ít có người dùng làm thuốc, cách phối thuốc của cô khiến cho người ta ngạc nhiên.”
“Tiểu Mạnh, cô là một thiên tài, quốc gia sẽ coi trọng cô, sẽ bảo vệ cô.” Cụ thể đi nơi nào, quân y Lưu cũng không biết, cấp bậc của ông ta còn chưa đủ cao.
Ông ta nói: “Tôi chờ mong cô nghiên cứu ra phương thuốc tốt hơn, tôi coi trọng cô."
Tối qua lúc bọn họ điều chế phấn cầm máu, vừa nghiên cứu thảo luận vừa làm, nền tảng về điều chế thuốc của Mạnh Lâm Nghi khiến cho mọi người choáng váng, thậm chí một số phương diện còn mạnh hơn cả người làm nghề y hơn nửa đời người như quân y Lưu.
Quả nhiên giống như Mạnh Lâm Nghi suy đoán, buổi chiều sau khi cô ấy ngủ dậy, Mạnh Lâm Nghi đi theo đám người quân y Lưu, dưới sự hộ tống của nhóm người La Minh Siêu đi đến thành phố A.
Ở trong một ngọn núi sâu ở thành phố A, có một sở nghiên cứu bí mật do quốc gia xây dựng.
Dính đến cơ mật quốc gia, sau khi tiến vào khu vực cảnh giới, tiếp sóng khi bên Giang Hựu Đào tự động cách âm, một tiếng sau Giang Hựu Đào mới nhận được hệ thống ăn dưa báo bình an.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, từ đáy lòng cô hi vọng một đời này Mạnh Lâm Nghi có thể ở dưới sự bảo vệ của quốc gia bình an làm nghiên cứu mà cô ấy muốn.
Cùng lúc đó Kỷ Hựu Thương ngồi xe lửa về Thân Thành, ở phía sau anh ta còn có mấy người lặng lẽ đi theo, vây Kỷ Hựu Thương ở giữa.
Kỷ Hựu Thương lại không biết chút nào, còn đang vì chuyện mình thăm dò được mà đắc ý.

Cuối cùng Giang Hựu Đào cũng yên lòng, ngày hôm sau Chung Thiển Khê qua tìm cô.
Vừa vào cửa cô ấy đã nói: “Tiểu Mạnh gọi điện thoại cho tôi, nói tôi chuyển lời cho cô một câu, cô ấy bị thầy giáo gọi về Thân Thành, nói là có một hạng mục nghiên cứu, đi rất vội, không kịp cùng cô nói tạm biệt, nói lần sau có cơ hội về Tảo Hương sẽ mời cô ăn cơm.”
Buổi sáng Chung Thiển Khê nhận được điện thoại, vội vàng qua đây.
Hướng đi thật sự của Mạnh Lâm Nghi, Giang Hựu Đào đã biết, dụng ý Mạnh Lâm Nghi nhờ Chung Thiển Khê chuyển lời cho cô, Giang Hựu Đào cũng hiểu, cô ấy sợ cô bị liên lụy trong đó.
Dù sao chuyện về đặc vụ địch ở niên đại này thuộc về cơ mật cấp cao nhất, nếu để người ta biết đây là Giang Hựu Đào tiết lộ cho Mạnh Lâm Nghi, cô nhất định sẽ bị điều tra một lần.
“Có thể quay lại đó đương nhiên là tốt, mặc dù Tảo Hương không tệ, nhưng vẫn không sánh bằng thành phố lớn như Thân Thành.” Giang Hựu Đào lại nói.
Chung Thiển Khê là người địa phương, đối với thủ đô và thành phố lớn ở niên đại này, cô ấy cũng rất hướng đến: “Hi vọng lúc còn sống tôi cũng có thể đến thủ đô.”
Diện tích quốc gia này rộng lớn khiến cho Chung Thiển Khê cảm thấy ngạc nhiên hâm mộ, cô ấy muốn đến phương nam ngắm biển, muốn đi tây nam leo núi, muốn đi tây bắc cảm nhận đất trời bao la, muốn đi đông bắc ngắm cực quang trong truyền thuyết.
“Sẽ có ngày đó.” Giang Hựu Đào nói.
Chung Thiển Khê không nhiều lời nữa, cô ấy vẫy tay với Giang Hựu Đào, sau đó rời đi.
Giang Hựu Đào dọn vệ sinh trong nhà một lần, sau đó đi đến huyện thành, đã đến thời gian cung ứng hàng hóa cho Trương Đức Trân.
Hôm nay vừa đúng ngày nghỉ của Trương Đức Trân, sau khi thu dọn xong, Trương Đức Trân mời Giang Hựu Đào ra ngoài ăn cơm.
Dưới sự nhiệt tình của cô ấy, Giang Hựu Đào không vững lập trước, hai người cùng nhau đi ra ngoài, ở trước cửa tiệm cơm quốc doanh, bọn họ gặp người yêu của Trương Đức Trân cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Sau khi gặp Trương Đức Trân, anh ta dứt khoát bỏ lại đồng nghiệp của mình, đến ăn cùng bọn họ.
Trương Đức Trân giới thiệu hai người với nhau: “Đào Đào, giới thiệu với em, đây là bạn trai chị Thẩm Minh Viễn, anh ấy đang làm việc ở xưởng đóng hộp, Minh Viễn đây là thân thích nhà mẹ em mà em đã từng nhắc qua với anh, Giang Hựu Đào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận