Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 92 - Từ chối



Chương 92 - Từ chối



Chương 92: Từ chối
“Còn nữa, cho dù trong tay chị Cố em có thuốc, nhưng chị ấy không phải bác sĩ, tình huống của em trai em như thế nào, bọn chị một chút cũng không biết, tùy tiện cho em ấy uống thuốc, ngộ nhỡ uống ra vấn đề thì sao?”
Vẻ mặt khóc nức nở của Lý Vân Anh trở nên cứng đờ.
Cố Niệm Vi giãy dụa không thôi, nội tâm cô ấy muốn đi theo Lâm Văn Bình xem Lâm Văn Vinh như thế nào, nhưng trong lòng lại có giọng nói gào thét bảo cô ấy không nên đi, cũng không thể đi.
Cô ấy từ hậu thế đến đây, chuyện uống nhầm thuốc dẫn đến đủ loại di chứng sau này, cô ấy đã nhìn thấy không ít, cô ấy không phải bác sĩ, thậm chí cô ấy còn chưa từng học qua y.
Tất cả kiến thức y học mà cô ấy biết đều do đọc một số tư liệu trên mạng, cùng với lúc mình đi khám bệnh, bác sĩ kê đơn.
Trong tay cô ấy có đủ thuốc, nhưng những thuốc đó an toàn 100% sao? Nếu Lâm Văn Vinh nằm trong % tương đối xui xẻo, bị dị ứng với thành phần của thuốc thì sao?
Giống như Giang Hựu Đào nói vậy, nếu xảy ra vấn đề thì tính lên người ai?
Còn một điểm Giang Hựu Đào nói rất đúng, luận thân sơ xa gần, nói gì thì nói Lâm Văn Bình không nên đến tìm cô ấy.
Nhưng càng lý trí, nội tâm cô ấy càng thêm nôn nóng, cô ấy muốn đi theo Lâm Văn Bình, nghĩ đến cồn cào ruột gan, đứng ngồi không yên.
Cố Niệm Vi bắt đầu giãy dụa, Giang Hựu Đào dùng sức niết cổ tay cô ấy
Cô đặc biệt niết lên xương cổ tay Cố Niệm Vi, nơi này nhéo lên rất đau.
Quả nhiên sau đau đớn, động tác giãy dụa của Cố Niệm Vi bắt đầu giảm bớt.
Giang Hựu Đào không nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Văn Bình, nói với Lý Vân Anh: “Chị Vân Anh, làm phiền chị đưa bạn nhỏ này trở về, tốt nhất là đưa cậu bé đến nhà bà trẻ của cậu bé, hoặc là nhà của đại đội trưởng, chuyện này, chúng ta bất lực.”
Lý Vân Anh nhìn thoáng qua Cố Niệm Vi, thấy cô ấy không phản đối, bèn cầm lấy ô che mưa để ở cạnh cửa, đi lên ôm lấy phía sau lưng Lâm Văn Bình, đẩy cậu bé đi về phía trước.
“Đứa nhỏ bị sốt không phải việc nhỏ, cần phải chú ý, đi thôi, chị dẫn em đến tìm đại đội trưởng.”
Sức lực đứa nhỏ không bằng người trưởng thành, cho dù Lâm Văn Bình không cam tâm đến mấy cũng chỉ có thể bị Lý Vân Anh đẩy đi.
Sau khi đi được vài bước, cậu bé quay đầu đáng thương nhìn Cố Niệm Vi, lại ở cách cánh cửa, ánh mắt hung dữ nhìn Giang Hựu Đào.
Ánh mắt kia âm tàn đến mức giống như một con rắn độc trong khe cống ngầm, khiến người ta không rét mà run.
Tay Giang Hựu Đào vô thức siết chặt cổ tay Cố Niệm Vi.
Cô kéo Cố Niệm Vi về phía phòng củi bên cạnh ký túc xá của bọn họ.
Củi bên trong được xếp chỉnh tề thành hai đống, Giang Hựu Đào dừng lại trước cửa phòng củi.
Cô buông tay Cố Niệm Vi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Niệm Vi: “Vi Vi, cô nói cho tôi biết cô sao thế, vì sao mỗi lần nhìn thấy anh em nhà họ Lâm, cô lại giống như biến thành người khác vậy.”
“Chẳng lẽ cô thật sự giống như người trong thôn nói, muốn đi làm mẹ kế cho bọn nhỏ, vì thế trước tiên lấy lòng bọn nhỏ?”
Trong thôn không có bí mật gì, Cố Niệm Vi đối với anh em Lâm Văn Bình có bao nhiêu tốt, bọn họ đều nhìn trong mắt.
Ngoài miệng bọn họ không nói gì, nhưng sau lưng có ai không phỏng đoán mục đích của Cố Niệm Vi.
Đoán chừng vì thấy quan hệ giữa cô và Cố Niệm Vi tốt, nên đám người Từ Đại Chủy không nói qua những lời này trước mặt cô, nhưng những người khác lại nói không ít.
Cố Niệm Vi nhìn Giang Hựu Đào trước mặt, đột nhiên cười khổ một tiếng, sau đó lùi về sau, tựa người vào đống củi: “Đào Đào, cô là bạn tốt nhất của tôi, tôi không lừa cô.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận