Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 778 - Cảm ơn



Chương 778 - Cảm ơn



Chương 778: Cảm ơn
Tươi cười trên mặt anh chưa từng mất đi, xe càng đạp càng có sức.
Hai người rẽ vào hẻm Dương Thụ, hai quân nhân ở trong đình trực ban nhỏ giọng bàn tán về họ:
“Thấy chưa, thủ trưởng và đối tượng của cô ấy thật ân ái.”
“Hai người sống sờ sờ như vậy, tôi có thể không nhìn ra được sao? Tranh thủ thời gian đứng hẳn hoi đi, lát nữa đội trưởng tới thấy cậu đang nói nhỏ chắc chắn sẽ phạt cậu.”
Những lời này khiến quân nhân mở miệng trước tiên lập tức câm miệng lại.
Phó Thiệu Hoa đưa Giang Hựu Đào đến cửa ra vào, nói thế nào cũng không muốn đi vào với cô.
Anh không dám tin tự chủ của mình.
Đợi Giang Hựu Đào vào nhà, anh thấy cô trở về phòng mới rời đi.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Giang Hựu Đào tỉnh dậy từ rất sớm, đi ra ngoài thì gặp Bạch Diễm Lan mặt mày ủ rũ.
Cô ta xách túi bánh quẩy sợ hãi tiến vào nhà, Giang Hựu Đào nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mắng của Bạch Diệu Tổ.
Còn có Bạch Diệu Tổ thúc giục Bạch Diễm Lan nhanh chóng đi làm công việc bán da thịt.
Giang Hựu Đào đứng tại chỗ một lúc lâu.
Ngày hôm qua cô không muốn quản Bạch Diễm Lan, để mặc cô ta sống thế nào thì tùy.
Nhưng mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Giang Hựu Đào lại mềm lòng.
Cuối cùng cô vẫn không thể trơ mắt nhìn một người phụ nữ đi vào con đường này.
Giang Hựu Đào đi tới đình trực, chiến sĩ trực ban nói cho Giang Hựu Đào:
“Cả nhà Bạch gia chúng tôi vẫn luôn chú ý, chuyện của Bạch Diễm Lan chúng tôi cũng biết rõ, đang sắp xếp.”
Lông mày của Giang Hựu Đào giãn ra, cô cảm thấy tư tưởng của cô vẫn chưa đủ rộng mở, suy nghĩ vẫn không đủ lớn.
Quốc gia vẫn luôn xem trọng phương diện này, không có đạo lý biết Bạch Diễm Lan là người sống lại, quốc gia không giám sát cô ta.
Nếu như quốc gia chú ý tới cô ta, vậy thì sẽ không cho phép cô ta đi theo con đường này:
“Được, vậy tôi đi đây.”
“Thủ trưởng đi thong thả.”
Giang Hựu Đào đi chậm tới Phó gia.
Hiện giờ Quốc Khánh cũng không nghỉ dài hạn bảy ngày, ba ngày Quốc Khánh qua đi, một ngày Trung Thu qua đi, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.
Hiện giờ Cố Niệm Vi đã dọn đến Hàn gia, lại là ba người cùng nhau đi tới trường học.
Giang Hựu Đào không thấy Từ Mãn Thu ở trường, hiện giờ Từ Mãn Thu rất bận, các giáo viên giao cho cô ấy càng lúc càng nhiều nhiệm vụ.
Buổi chiều không có lớp, Giang Hựu Đào về nhà tiếp tục ngủ.
Cố Niệm Vi đang tân hôn, Hàn Diên Thanh còn thời gian nghỉ kết hôn, đang trong thời gian nùng tình mật ý, bọn họ vừa mới ra khỏi khu dạy học Hàn Diên Thanh đã đợi ở đó.
Giang Hựu Đào về đến nhà không bao lâu, Lục Tâm Vũ đã đổi tên thành Tưởng Tâm Vũ tới, cô ấy đến một mình, tay xách giỏ hoa quả và một lọ dưỡng thể.
Cô ấy cười ngượng ngùng:
“Vị đồng chí này, tuy không biết rõ vì sao buổi tối ngày đó cô vừa vặn tiến vào nhà tôi như vậy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô. Nếu không có cô, buổi tối hôm đấy tôi đã chết.”
Hiện giờ Tưởng Tâm Vũ hồi tưởng lại buổi tối đó, còn cảm thấy sợ hãi.
Tối hôm đó cô ấy ăn cơm xong chuẩn bị ngủ, Tưởng Như Vân tới.
Lục Tâm Vũ còn coi Tưởng Như Vân thành bạn tốt của cô ấy, tuy nghi ngờ vì sao hơn nửa đêm cô ta tới tìm mình, nhưng lo lắng và tin tưởng bạn, cô ấy vẫn mở cửa cho Tưởng Như Vân.
Bọn họ một trước một sau vào nhà, cô ấy đi phía trước, Tưởng Như Vân đi phía sau.
Khi cô ấy đẩy cửa tiến vào phòng, Tưởng Như Vân dùng dây thừng trói cô ấy, cô ấy là nửa đêm bị Tưởng Như Vân gọi tỉnh, đang ngủ mơ mơ màng màng căn bản không phòng bị, đợi khi cô ấy muốn phản kháng cô ấy đã bị trói chặt.
Sau đó cô ấy cảm nhận được Tưởng Như Vân thật sự muốn giết cô.
Giang Hựu Đào đến, giống như e ngại người e ngại hắc ám đợi được ánh sáng đầu tiên.
Giang Hựu Đào nhận đồ Tưởng Tâm Vũ đưa, thuận miệng hỏi: “Cơ thể cô không sao chứ? Tưởng Như Vân thế nào?”
Tưởng Tâm Vũ vén tóc mái trên trán, nói:
“Cơ thể tôi không sao, Tưởng Như Vân được đưa về Lục gia. Ồ, Tưởng gia cũng cho cô ta không ít đồ đền bù tổn thất. Còn mua một căn nhà gần đại viện cho cô ta.”
Khi Tưởng Tâm Vũ nói những lời này khóe miệng kèm theo ý cười, ánh mắt không có chút vui vẻ.
Cha mẹ Lục gia chết sớm, cô ấy sống nương tựa với bà nội.
Lúc này không dễ dàng gì mới được cha mẹ ruột tìm tới, cha mẹ ruột lại có đức hạnh như vậy.
Giang Hựu Đào thở dài một hơi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận