Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 281 - Nghe góc tường



Chương 281 - Nghe góc tường



Chương 281: Nghe góc tường
Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ Vương Lập Xuyên muốn đi ngủ nướng, lại nhìn thấy hai cô giáo của mình ăn khoai lang đi đến.
Mặt cậu nhóc lập tức khổ sở, từ khi nhà cậu bé và hai cô giáo qua lại thân thiết, chỉ cần đi học, cô giáo nhất định sẽ thích gọi cậu bé lên trả lời vấn đề, cậu bé đã khổ không thể tả.
Giang Hựu Đào nhìn thấy cậu bé, thuận miệng hỏi một câu: “Vương Lập Xuyên, bài tập làm xong chưa?”
“Cô Giang, em còn chưa làm xong.” Vương Lập Xuyên ngoan ngoãn trả lời, một chút cũng không dám giấu diếm.
Nóc nhà họ Vương bọn họ chính là bà nội, bà nội luôn răn dạy cậu bé học sách cho tốt, giỏi hơn Trương Lập Minh nhà bên, nỗ lực bằng mọi giá, nếu không sau này cuộc sống của cậu bé sẽ không dễ chịu.
Giang Hựu Đào gật đầu: “Làm bài cho tốt, đừng lười biếng.”
Giang Hựu Đào nói xong bèn dẫn người đi đến phòng bà Trương.
Bà Trương đang dựa vào vách tường đất nghe ngóng động tĩnh.
Nhìn thấy ba người, ánh mắt bà ấy sáng rực lên, chủ động dịch vị trí bên cạnh.
“Nhanh đến nhanh đến, Cố Hán Thân đã về, hiện tại có trò hay để xem.”
Ba người cởi giày leo lên giường đất, dán sát vào vách tường, lỗ tai dựng lên cao.
Vì để tiện nghe chân tường, Giang Hựu Đào còn dùng tiền mua loa vô tuyến, lúc này đã vô thức để lên tường nhà họ Cố.
Nguyên lý cụ thể như thế nào, cô không rõ lắm, nhưng công nghệ của hệ thống rất trâu.

Cuối cùng Cố Hán Thân cũng chào hỏi xong cha mẹ và em gái, anh ta xách theo hành lý quay về phòng tân hôn của mình và Lâm Mạn Nhu.
Lâm Mạn Nhu còn ở trên giường đất đắp chăn ngủ, cô ta mặc một chiếc váy hình thù kỳ quái như túi hương, lộ ra hai chân.
Cửa sổ chỗ giường đất còn dán hai chữ hỉ đỏ thẫm, đồ đạc trong phòng đều mới, đây là nhà họ Cố bố trí tân phòng cho Cố Hán Thân.
Cố Hán Thân kéo ghế ngồi lên mép giường đất.
Đầu tháng trước anh ta nhận được thư của Lâm Mạn Nhu gửi đến, trong thư viết rất nhu tình, từng câu từng chữ đều là mật ý, lần đầu tiên anh ta đọc khiếp sợ không thôi, sau đó lại thấy vui vẻ.
Năm nay anh ta 25 tuổi, mười sáu tuổi đã đi lính, đến bây giờ đã được chín năm, gần 10 năm vất vả, nhìn chiến hữu từng người kết hôn sinh con, nói anh ta không hâm mộ là không thể nào.
Hơn hai tháng trước, anh ta trở về thăm người thân, mẹ anh ta sắp xếp xem mắt, Lâm Mạn Nhu chính là đối tượng xem mắt của anh ta, trước khi kết thúc xem mắt, là cô ta chủ động hỏi anh ta có vừa lòng hay không.
Là một người đàn ông, sao có thể không hài lòng chứ, dáng dấp vợ nhu mì, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn là học sinh cấp ba, ở quê nhà làm giáo viên, một công việc văn hóa.
Từ lúc xem mắt đến khi kết hôn, tổng cộng dùng một tuần.
Đối với cuộc sống tương lai, trong lòng anh ta tràn ngập chờ mong, đêm tân hôn, anh ta bị Lâm Mạn Nhu đá xuống giường đất, khiếp sợ khi đó vẫn còn là ký ức mới mẻ trong đầu anh ta.
Sau đó cô ta khóc lóc nói anh ta làm đau mình, nói anh ta quá thô lỗ, nói anh ta không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Trong lòng anh ta khuất nhục như thế nào, đến nay Cố Hán Thân vẫn còn nhớ rõ, cho dù sau đó cô ta khóc lóc thảm thiết thế nào, anh ta cũng không qua được điểm mấu chốt này.
Anh ta suốt đêm quay về bộ đội, dùng một tháng để vượt qua bóng ma, nhận được thư Lâm Mạn Nhu gửi đến, anh ta rất vui, có thể sống vui vẻ với vợ, ai muốn ly hôn chứ?
Nhưng bắt đầu kể từ lúc nhận được lá thư kia, chỉ cần anh ta vừa nằm xuống sẽ nằm mơ, là cảnh trong mơ hay là hiện thực, anh ta đã không phân rõ được nữa, nhưng những chuyện xảy ra ở trong quân đội và việc nhỏ ngoài xã hội, tất cả đều như cảnh trong mơ, đều đã xảy ra.
Bao gồm cả lá thư đại biểu cho vợ anh ta đã thay đổi ở trong mơ.
Điều khiến anh ta không thể nào tiếp nhận được là sự thật anh ta đã chết, anh ta chết vào năm 44 tuổi, bởi vì anh ta ngẫu nhiên phát hiện quá khứ dơ bẩn của vợ mình, ở trên chiến trường phân tâm mà chết, loại chết này thật đúng là nghẹn uất đến cực điểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận