Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 573 - Hành trình



Chương 573 - Hành trình



Chương 573: Hành trình
Từ thành phố đến thủ đô cần ngồi xe hai ngày hai đêm, vì chuyến đi lần này, đám Giang Hựu Đào đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cơm tẻ thêm nhân cho gia vị vừa ăn bóp thành nắm, đồ ăn cũng nấu chia đều ra.
Thời đại này ra cửa có trứng luộc là không thể thiếu, rau dưa tiện mang theo thì có dưa muối cải bẹ.
Vị trí của đám Giang Hựu Đào là giường nằm Hàn Diên Thanh dựa vào quan hệ mua được, bốn bọn họ vừa vặn ở cùng một chỗ, có cánh cửa ngăn cách hai bên.
Tàu hỏa rời đi, Hàn Diên Thanh mua vé đến tiễn bọn họ chạy theo xe, Cố Niệm Vi ra sức vẫy tay với anh ta.
Tàu hỏa tăng tốc, bóng dáng Hàn Diên Thanh xa dần, Cố Niệm Vi mới rời mắt.
Giang Hựu Đào đưa nước cho cô ấy:
“Uống ngụm nước trước, chẳng phải hai ngày nữa lão Hàn sẽ tới thủ đô sao? Trước đây lão Hàn đi mở họp gì đó, không phải thường xuyên không ở nhà một hai ngày à? Cũng không thấy cô dính người ta như vậy.”
Tình cảm của Cố Niệm Vi và Hàn Diên Thanh tốt, nhà Hàn Diên Thanh ở ngay đối diện, bởi vì tuổi anh ta lớn nhất trong đám người, bởi vậy mọi người vô cùng thân thiết gọi Hàn Diên Thanh là lão Hàn.
Hàn Diên Thanh xin đến trường công an ở thủ đô học tập, bên trên xét duyệt hơn một tháng mới phê chuẩn.
Mấy ngày nay anh ta phải bàn giao chuyện trong tay, anh ta đã hứa hẹn với Cố Niệm Vi, nhiều nhất là ba ngày anh ta sẽ tới thủ đô đoàn tụ với cô ấy.
Hàn Diên Thanh không hổ là cột sống vận hành thuận lợi trong hai thế giới nhỏ, trong vòng 2 năm qua, hơn nửa thời gian là anh ta đang bắt tội phạm.
Hiện giờ trị an ở huyện Dương Bình rất tốt, rất nhiều kẻ trộm trước đây cũng thất nghiệp, đều phải kiếm được ít tiền còn phải chạy đến huyện thành khác.
Cũng chính vì thế ở huyện Dương Bình này, Hàn Diên Thanh có một danh xưng là Quỷ Kiến Sầu.
Cố Niệm Vi nói: “Chuyện đó không giống.”
Cụ thể không giống chỗ nào, Cố Niệm Vi nhất thời không trả lời được.
Phó Thiệu Hoa ngủ trên giường ném cho Cố Niệm Vi một quyển sách: “Đọc sách, đọc sách, đọc sách sẽ không nghĩ nhiều chuyện như vậy nữa.”
Cố Niệm Vi cầm sách lên đọc, cũng được.
Giang Hựu Đào giơ ngón cái với Phó Thiệu Hoa, trở mình nằm quay bên trong, nói:
“Em ngủ một lát.”
Bốn người tự giác nhỏ gọng, trong lúc tàu hỏa lảo đảo lắc lư, Giang Hựu Đào ngủ, đợi khi cô tỉnh ngủ mặt trời đều sắp xuống núi.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ đi tới, còn chưa tới gần đã ngửi được mùi cơm và mùi đồ ăn nồng đậm.
“Bán cơm hộp đây, cá kho thịt kho tàu, thịt viên đây.” Nhân viên phục vụ kéo dài giọng nói.
Giang Hựu Đào đói bụng, Phó Thiệu Hoa cảm nhận được động tác của cô, ló đầu từ trên giường trên:
“Em muốn ăn cơm hộp sao?”
Giang Hựu Đào hỏi Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu ở đối diện cũng mới tỉnh: “Vi Vi, Mãn Thu, hai người ăn cơm hộp không?”
Cố Niệm Vi gật đầu:
“Thịt viên và thịt kho tàu trên tàu không tệ lắm, chúng ta mua một phần nếm thử, lại hâm nóng đồ ăn chúng ta mang theo, đủ cho bốn người ăn.”
Lần trước Cố Niệm Vi đến thủ đô cũng ngồi xe lần này, thịt viên trên xe khiến cô ấy nhớ thương mấy năm.
Từ Mãn Thu nói: “Em nghe các chị.”
Với tư cách là người duy nhất trong thôn thi đỗ đại học, trước khi Từ Mãn Thu rời đi cũng nhận được tiền Lưu Mãn Trụ đưa tới, số tiền đó là người trong thôn cho cô ấy.
Mọi người biết rõ cô ấy khó khăn, cũng sợ cô ấy thi đỗ đại học nhưng không học được.
Trước khi Lưu Mãn Trụ đi còn hứa hẹn, mỗi tháng sẽ gửi ít tiền cho cô ấy, bảo cô ấy cứ an tâm đi học.
Cho dù Từ Mãn Thu nói cô ấy đi học đại học trong trường học có trợ cấp cũng vô dụng, đám Lưu Mãn Trụ căn bản không tin!
Ngay cả học tiểu học đều được trợ cấp, sao lên đại học không có khả năng không được trợ cấp một đồng?
Nhưng mà cho dù có trợ cấp, chắc chắn không đủ cho một người tiêu, dự tính thì nhiều dùng thì ít, sao có thể không nhận?
Từ Mãn Thu nhận lấy.
Cô ấy cất khoản tiền kia tiêu những lúc cần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận