Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 124 - Bí mật trong thôn



Chương 124 - Bí mật trong thôn



Chương 124: Bí mật trong thôn
Sáng sớm hôm sau, mấy người Giang Hựu Đào giống như thường lệ lui tới bắt đầu làm việc, thái độ của các thôn dân với bọn họ cũng không có gì thay đổi.
Thậm chí Từ Đại Chủy còn dán sát vào Giang Hựu Đào hỏi thăm chi tiết tình hình.
Chẳng sợ đã biết phần lớn mọi chuyện, lúc nghe Giang Hựu Đào kể qua một lượt, ba người vẫn như cũ nghe rất hăng say.
Giang Hựu Đào kể xong lại hỏi bọn họ.
“Tối hôm qua ầm ĩ thành bộ dạng này, sao không thấy người trong nhà Lâm Kiến Trung ra mặt nhỉ?”
Giang Hựu Đào càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái, ngày hôm qua có không ít thôn dân vây xem, nhưng cô thật đúng là không nhìn thấy qua những người khác của nhà họ Lâm, ngay cả Triệu Xuân Hoa cũng chưa từng lộ diện.
Từ Đại Chủy nhìn xung quanh, đè giọng nói xuống nhỏ nhất.
“Trong thôn chúng ta có lời đồn đại, nghe nói Lâm Kiến Trung không phải con của Lâm Lão Trang đâu, cậu ta là con của Triệu Xuân Hoa mượn giống đại đội trưởng đấy.”
Giang Hựu Đào thật đúng là không nghĩ đến ở giữa còn có nội tình này, cô hưng phấn đến mức mắt sáng lên.
“Còn có chuyện này nữa hả? Cháu thấy đại đội trưởng của thôn mình còn nhỏ hơn Triệu Xuân Hoa mấy tuổi đấy.”
Đại đội trưởng nhìn qua cũng chỉ trên dưới 40, cháu trai mới sinh, Triệu Xuân Hoa lại không giống vậy, Lâm Kiến Trung 30 tuổi, Lâm Kiến Hoa cũng 24 – 25 tuổi, tuổi tác của bà ta cũng phải trên dưới 50. Chẳng phải là lớn hơn đại đội trưởng mấy tuổi à.
Chẳng qua nói về tướng mạo, đại đội trưởng đẹp trai hơn Lâm Lão Trang nhiều, Lâm Lão Trang gầy như que củi, mặc dù bây giờ đại đội trưởng đã lớn tuổi nhưng dáng người vẫn được bảo dưỡng không tồi, vừa thấy là người đàn ông cường tráng.
Chỉ riêng về dáng người, đại đội trưởng đã bỏ xa Lâm Lão Trang mấy con phố.
Thím Tưởng Tứ cảm thấy Giang Hựu Đào vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ còn ngây thơ, chưa gặp qua việc đời gì.
“Hơn mấy tuổi hay ít hơn mấy tuổi thì đâu liên quan gì, đàn ông lớn tuổi có chỗ tốt của lớn tuổi, nhưng tuổi nhỏ cũng có chỗ tốt của tuổi nhỏ.”
“Du Đào à, cháu đừng nhìn dáng vẻ hiện tại của đại đội trưởng chúng ta, già như củ cải trắng vậy, lúc ông ta còn trẻ, dáng dấp không kém đâu, dáng người diện mạo kia của ông ta, làng trên xóm dưới đều rất có tiếng.”
Thím Trương Nhị cũng nói: “Đúng vậy, thím còn nhớ rõ trong thôn chúng ta bấy giờ có mấy cô gái không phải ông ta không gả, chậc chậc.”
“Còn cả Triệu Xuân Hoa nữa, đừng nhìn bà ta thấp, dáng người rất tốt, bộ ngực kia, bờ mông kia, thím là phụ nữ nhìn còn động lòng.”
Dáng người của Triệu Xuân Hoa đúng là không tồi, nhất là trước ngực, cực kỳ to, theo mắt thường của Giang Hựu Đào kiểm tra đo lường, ít nhất cũng cup D, nói không chừng còn là cup F nữa đấy.
Loại cực phẩm này, ở niên đại nào cũng chọc đàn ông thích.
Giang Hựu Đào cảm thấy đại đội trưởng phạm vào sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phạm phải là chuyện có thể hiểu được.
Nhắc đến lúc trẻ, mọi người nói nhiều hơn. Thím Trương Nhị kể.
“Khi đó trong số đám con dâu của Liễu Thụ Câu, Triệu Xuân Hoa và Thím Tưởng Tứ của cháu là người xuất sắc nhất. Thím Tưởng Tứ của cháu, cháu cũng thấy rồi đó, hiện tại cũng không kém gì, Triệu Xuân Hoa thắng ở dáng người, giống như bò sữa vậy.”
Từ Đại Chủy tiếp lời: “Đúng thế, nếu không vì sao Triệu Xuân Hoa lại cố ý tung tin đồn về Thím Tưởng Tứ của cháu chứ, còn không phải vì bà ta không thắng được thím Tưởng Tứ cháu, cho nên trong lòng không thoải mái à.”
Giang Hựu Đào thấy bọn họ cách xa đề tài, lập tức kéo đề tài về.
“Thím à, mấy thím còn chưa kể chuyện của đại đội trưởng và Triệu Xuân Hoa đâu.”
Trải qua Giang Hựu Đào nhắc nhở, Từ Đại Chủy mới quay về đề tài vừa rồi.
“À à, thím nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”
“Nói đến chỗ lúc hai người bọn họ còn trẻ có một chân.” Giang Hựu Đào sốt ruột thay cho Từ Đại Chủy, cách kể chuyện lề mề này của bà ấy cũng không biết là học từ ai, bà ấy thì không sao, chỉ khổ người ăn dưa là cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận