Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 129 - Ầm ĩ



Chương 129 - Ầm ĩ



Chương 129: Ầm ĩ
Triệu Vĩnh Lan chưa từng cảm thấy mình ngốc, nhưng sau khi trải qua đủ loại chuyện ở nhà họ Tô, Triệu Vĩnh Lan cảm thấy mình chính là kẻ ngu, tin vào vài câu lời hay của Chu Nguyệt Mai, đã cảm thấy cùng nhà bà ta kết nhóm là một lựa chọn không tồi.
Bởi vì người nhà họ Tô cô lập cô ta, cho nên Chu Nguyệt Mai chỉ cần hơi chút mượn sức cô ta, cô ta đã đối với Chu Nguyệt Mai lòng mang cảm kích.
Ngoại trừ ăn thiệt trước Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, Triệu Vĩnh Lan chưa từng ăn thiệt lớn như vậy.
Cô ta sẽ không kết nhóm với nhà bí thư chi bộ nữa, nhưng những thứ mà nhà bí thư chi bộ cầm của cô ta nhất định phải nhả ra, trước nay chỉ có cô ta chiếm hời của người khác, mượn người khác tiền không trả, đã khi nào cô ta ăn thiệt như vậy?
Vịt đến tay nào có đạo lý để nó bay đi, Chu Nguyệt Mai lợn chết không sợ nước sôi.
Triệu Vĩnh Lan chỉ là một con nhóc mười mấy tuổi, không thân thích gì ở Liễu Thụ Câu, bà ta muốn bóp chẹt cô ta còn không phải là chuyện đơn giản à?
Hơn nữa, vào lúc bà ta mượn tiền Triệu Vĩnh Lan, bà ta chưa từng có ý định trả lại, bà ta dựa vào bản lĩnh mượn tiền, muốn trách thì phải trách cha mẹ Triệu Vĩnh Lan, cho cô ta mang nhiều tiền như vậy làm gì, cũng trách Triệu Vĩnh Lan ngốc, bà ta nói gì cũng tin.
Bà ta có lòng tốt, hôm nay dạy cho Triệu Vĩnh Lan một bài học, sau này gặp chuyện như thế đã có thể không ngốc như vậy.
“Tiểu Triệu à, lúc trước thím vay tiền đã nói xong với cháu, bây giờ thím kẹt tiền, muốn trả tiền cũng phải chờ đến sau vụ thu hoạch, số tiền trước đó cháu cho thím vay, thím đã tiêu hết ra ngoài, bây giờ cháu đòi thím, không phải muốn mạng thím sao?”
“Tiểu Triệu, làm người đừng không có chữ tín như vậy, đã nói là sau thu hoạch, cháu đột nhiên nói thế, thím phải làm gì?”
Nhà họ Tô sắp tổ chức hôn lễ, còn là cháu trai trưởng Tô Dương có tiền đồ kết hôn, nhà họ Tô muốn làm lớn, không chỉ có bày tiệc ngon, ngay cả lễ hỏi cũng là tốt nhất, dù sao gia thế nhà cháu dâu không kém.
Nếu không phải Tô Dương là bạn học của cô ta, con phượng hoàng vàng này cũng không đậu ở cửa sổ nhà họ Tô.
Bố trí hôn lễ đã tiêu hết tích góp của nhà họ Tô, tiền Chu Nguyệt Mai mượn được từ chỗ Triệu Vĩnh Lan còn chưa động đến, đây là bà ta giữ lại tiền cho nhà họ Tô đề phòng lúc khẩn cấp.
Hơn nữa con trai út của bà ta còn chưa kết hôn đâu, lấy vợ không cần lễ hỏi hả? Không tiền con trai út của bà ta lấy vợ thế nào?
“Vậy chúng ta đi tìm đại đội trưởng, trả tiền mà nhà thím nợ trước cho cháu, chờ thu hoạch vụ mùa, nhà thím lại tính sổ sách với đội.”
Triệu Vĩnh Lan một bước cũng không nhường.
Thái độ của Chu Nguyệt Mai, cô ta đã nhìn thấy rõ, nếu như hôm nay cô ta không đòi được tiền về, như vậy, sau này số tiền kia giống như bánh bao thịt ném chó vay, một đi không trở lại.
Triệu Vĩnh Lan chưa từng tỉnh táo như bây giờ.
Sắc mặt Chu Nguyệt Mai soạt một cái thay đổi.
“Tiểu Triệu, nữ đồng chí như cháu sao lại ác độc như vậy, tiền thím mượn cháu, đâu phải không trả cho cháu, cần thiết ầm ĩ đến trước mặt đại đội trưởng như thế sao? Chú cháu còn là bí thư chi bộ thôn đấy, đã nói sau vụ thu hoạch sẽ trả tiền cho cháu, cháu không theo, cứ cắn chặt không buông tha làm gì?”
Giọng nói Chu Nguyệt Mai sắc bén, âm điệu cao hơn khiến cho láng giềng ló đầu ra.
Trong thôn thiếu thứ giải trí, nháy mắt đã ngửi được hơi thở bát quái, nhốn nháo chạy từ nhà mình ra đi đến chỗ nhà Triệu Vĩnh Lan, cô truyền tôi, tôi truyền cho cô, từng người cực kỳ hưng phấn.
Từ Đại Chủy cũng nghe thấy, bà ta nhìn thấy một nữ thanh niên trí thức như Triệu Vĩnh Lan đứng ở trong sân giằng co với Chu Nguyệt Mai, bước chân vừa chuyển đi đến điểm thanh niên trí thức.
Trong điểm thanh niên trí thức, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Giang Hựu Đào và Lý Vân Anh nấu ăn ngo, Giang Hựu Đào dùng thịt heo xào ớt cay và khoai tây, Lý Vân Anh dùng tương hấp hai con cá.
Triệu Vinh Quang cống hiến ra một bình rượu mà mình giấu đã lâu, mọi người ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, ăn đến cả người đổ mồ hôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận