Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 727 - Đưa đi



Chương 727 - Đưa đi



Chương 727: Đưa đi
Biên tập viên mở ra xem, lập tức đưa chồng thư cho tổng biên tập.
Tổng biên tập xem hết, lập tức quyết định in thêm báo ngày hôm nay.
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra ở mỗi tòa soạn báo trong thủ đô.
Bộ giáo dục của thủ đô cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, lập tức gọi điện báo về quê của Từ Ngải Hân.
Từ Ái Ngọc bị giam trong cục công an ở nội thành.
Ở nơi này, cục công an thủ đô cũng gọi điện tới cục công an thuộc huyện thành của Từ Ái Ngọc.
Sau khi gọi xong cục trưởng cục công an rất xem trọng đối với chuyện này, lập tức sai người đến thôn Hoàng Từ, người của cục công an ở công xã biết rõ cũng đi theo sau.
Mà cha Từ mẹ Từ ở thôn Hoàng Từ đã biết rõ chuyện Từ Ngải Hân chạy, bọn họ là Từ Ngải Hân đi tới ngày thứ ba mới phát hiện.
Từ lúc phát hiện Từ Ngải Hân chạy trốn, hai vợ chồng lập tức rơi vào trong hoảng sợ bất an.
Bọn họ là bất công con gái út, nhưng cũng không chán ghét con gái cả gì, sở dĩ lần này làm như vậy với Từ Ngải Hân một là vì bánh nướng mà Từ Ái Ngọc vẽ ra quá thơm, hai là ý thức của thế giới nhỏ số 18 ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ.
Từ Ái Ngọc gặp được Giang Hựu Đào, ý thức của thế giới nhỏ số 18 xung đột với ý thức của thế giới lớn mà giảm xuống.
Lúc này Từ Ái Ngọc bị bắt, vòng sáng nhân vật nữ chính trên người cô ta hoàn toàn mất đi hiệu lực, cha Từ mẹ Từ cũng tỉnh ngộ lại.
Bọn họ bất an còn sợ hãi, hoàn toàn không hiểu rõ vì sao lúc trước bọn họ lại làm như thế.
Mấy ngày nay bọn họ trốn tránh trách nhiệm, buổi tối thậm chí còn không ngủ ngon.
Công an đến thôn bọn họ, giống như cái giày luôn treo trên đỉnh đầu bọn họ cuối cùng cũng rơi xuống, trong lòng hai người an tâm một chút.
Có nhiều thôn dân đi theo đám công an đến xem náo nhiệt, khi nghe thấy quân nhân cầm đầu nói chuyện cha Từ mẹ Từ phạm phải, toàn bộ thôn dân bùng nổ.
Anh cả của cha Từ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ông ta tiến lên tát cha Từ một cái.
Ông ta dùng hết sức lực, cha Từ bị đánh lệch mặt, khóe miệng mũi đều chảy máu.
Bác cả Từ gia chỉ vào cha Từ:
“Từ nhỏ mẹ chúng ta đã không còn, cha thì què một chân, chú là tôi và chị cả nuôi lớn, từ trước tới nay tôi không biết chú lại là người máu lạnh như thế!”
“Ngải Hân là Phượng Hoàng của Từ gia chúng ta, con bé nhất định sẽ ngồi trên cây Ngô Đồng đi tới thành phố. Từ Ái Ngọc là mặt hàng gì chú không biết rõ sao? Ham ăn lười làm không có tim không có phổi. Trước đây chú sủng ái nó tôi cũng đã nói với chú, nói đứa bé phải tự mình đứng dậy. Chú thì hay rồi, chú không những mặc kệ, nó muốn học đại học chú lập tức nhốt Ngải Hân ở nhà, đưa nó đi sao?”
“Chú ăn tim gấu mật hổ à? Hả? Khi chú làm những chuyện này có động não heo của chú hay không? Nó không có học vấn không nghề nghiệp, đến trường học thi chẳng phải sẽ bị lộ sao? Nó như vậy có thể học đại học cái gì! Chú còn giam Ngải Hân lại, muốn con bé gả đến trong thành phố sao?”
“Chú tốt bụng như thế ư, tốt nhất là bây giờ chú nói cho tôi biết, người đàn ông kia là dạng người gì.” Nhà bác cả Từ gia không giàu có, hôn sự của cô cả Từ gia và cha Từ cùng với lễ tang của cha bọn họ đã tiêu tốn hơn nửa số tiền ông ta tích cóp được.
Sau khi cha Từ kết hôn, ông ta không quản cha Từ nữa, làm anh cả, ông ta tự nhận mình đã làm tròn trách nhiệm.
Từ Ngải Hân là đứa bé tốt, ông ta làm bác cả có thể giúp cô ấy không nhiều lắm, nhưng mỗi lần cô ấy nghỉ định kỳ về nhà, ông ta luôn tránh Từ Ái Ngọc nhét ít tiền cho cô ấy.
Có lúc cho một ít, có lúc mấy hào.
Tiền không nhiều lắm, là chút tâm ý.
Tin tức Từ Ngải Hân thi đỗ đại học truyền ra, còn là trường đại học tốt nhất thủ đô, bác cả Từ gia vui vẻ cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đi lên núi thắp hương cho cha mẹ, nói với bọn họ cuối cùng Từ gia cũng có người có thể ăn lương thực của quốc gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận