Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 71 - Muốn tát chết mình



Chương 71 - Muốn tát chết mình



Chương 71: Muốn tát chết mình
Mỗi ngày theo chân đám người Từ Đại Chủy ở cùng một chỗ, Giang Hựu Đào cảm thấy thời gian không chút nào nhàm chán.
Từ Đại Chủy lảm nhảm xong, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bà ấy huých vào cánh tay Giang Hựu Đào: “Du Đào à, đến đây, kể cho bọn thím nghe về chuyện mới mẻ của người thành phố các cháu đi.”
Từ sau lần trước nghe qua bản sửa đổi của dụ hoặc về nhà, đối với chuyện trong thành phố, bọn họ cực kỳ tò mò, nhưng cố tình Giang Hựu Đào lại nắm lấy hiệu ứng khan hiếm trong marketing, cho nên không kể nhiều, mỗi lần bị hỏi, Giang Hựu Đào đều đáp, một cô gái cả ngày kể những chuyện gia trưởng nhà người ta, ảnh hưởng không tốt, khiến cho khẩu vị của đám người Từ Đại Chủy bị treo cao.
Hôm nay tâm trạng cô tốt, Giang Hựu Đào suy nghĩ một chút, lại kể một người cha đơn thân giúp hàng xóm nuôi ba đứa con.
Nghe kể xong, ba người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Thậm chí Từ Đại Chủy còn nói: “Con nhóc Du Đào này, cháu nói kỹ cho thím địa chỉ gia đình của người đàn ông kia, Tiểu Tứ Tử nhà thím lớn lên rất thông minh, có tiền đồ, thím nghĩ cách đưa nó đến nhà người đàn ông kia…”
“Phi, không biết xấu hổ, dáng dấp Tiểu Tứ Tử nhà bà giống y như mẹ nó, mặt như cái giày, còn không bằng Tiểu Thạch Đầu nhà tôi đâu, dáng dấp thằng bé giống tôi, đi ra ngoài có ai mà không khen nó đẹp trai?” Thím Tưởng Tứ nghe Từ Đại Chủy nói xong lập tức không vui, lúc tiến cử cháu trai nhà mình còn không quên giẫm lên cháu trai Từ Đại Chủy.
Thím Trương Nhị cũng không cam lòng tụt lại phía sau: “Dáng dấp đẹp mắt thì làm được gì, đã bảy tuổi rồi, có trí nhớ của mình, nuôi không thân, vẫn là Hạnh Tử nhà chúng tôi tốt, dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, có ai không nói con bé giống như đứa nhỏ thành phố?”
Ngày thường một đám người thân quen, trong nháy mắt đánh thành một đoàn, Giang Hựu Đào xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Sau cùng ba người ầm ĩ thành một đoàn ăn ý đưa mắt nhìn Giang Hựu Đào: “Hựu Đào à, cháu nói xem, ba đứa nhỏ nhà bọn thím, đưa ai đi thì thích hợp?”
Giang Hựu Đào sợ hãi, Giang Hựu Đào không dám nói lời nào.
Đây là cô căn cứ vào phim truyền hình mình xem kiếp trước kể bừa, cô đi đâu tìm một người cha như thế cho bọn họ?
Ai đến cứu cô đi?
Giang Hựu Đào lệ rơi đầy mặt, nếu có thể lại một lần nữa xuyên qua, cô muốn xuyên về 10 phút trước, một cái tát tát chết chính mình ăn nói lung tung.
Hệ thống ăn dưa chưa thấy qua Giang Hựu Đào ăn thiệt bao giờ, số liệu vui sướng thành loạn cào cào…
Trong lòng Giang Hựu Đào âm thầm lau mồ hôi, nói bừa: “Các thím đừng tranh nữa, lúc này người đàn ông kia đã bốn, năm mươi tuổi rồi, mấy đứa nhỏ mà ông ấy nhận nuôi đều đã trưởng thành, dù cho mấy thím có đưa đứa nhỏ qua, ông ấy cũng không nuôi đâu.”
“Hơn nữa, mấy đứa bé mà ông ấy nhận nuôi kia, mẹ ruột của họ đều đã trở về, hiện tại đám người bọn họ đều ở cùng nhau, chuyện này phức tạp hơn, mẹ ruột của mấy đứa bé kia cảm thấy mọi thứ của người đàn ông kia là của mấy đứa nhỏ bọn họ, các thím đưa người qua, chẳng phải là khiến bọn nhỏ chịu tội sao?”
Giang Hựu Đào nói rất có lý, đám người thím Tưởng Tứ tưởng tượng cảnh đó cũng cảm thấy đụng, ba người vừa mới đấu giống như gà chọi, trong nháy mắt đã hòa hảo lại.
Thím Tưởng Tứ bị bát quái lộ ra bên trong lời nói của Giang Hựu Đào hấp dẫn: “Không phải mẹ ruột của mấy đứa nhỏ kia theo người đàn ông khác đi rồi sao? Sao lại quay về rồi? Về sau người đàn ông kia cũng cưới vợ, bây giờ là tình huống gì? Một người đàn ông hai vợ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận