Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 514 - Hợp tác



Chương 514 - Hợp tác



Chương 514: Hợp tác
Từ lúc Từ Đại Chủy lấy hạt dưa về xong, Giang Hựu Đào tưởng tượng ra hai loại tình huống.
Một là cô thu mua hạt hướng dương của Liễu Thụ Câu, hai là Giang Hựu Đào xây dựng xưởng nhỏ ở thôn bọn họ, cô đưa ra cách điều chế và nguyên liệu khác, chiếm cổ phần lớn, hợp tác với Liễu Thụ Câu hai bên đều có lợi.
Suy nghĩ xong xuôi, Giang Hựu Đào thiên về loại thứ nhất.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, cho dù sau này làm gì, như vậy hai bên đều không liên quan quá nhiều.
Nhưng mà loại thứ nhất vừa xuất hiện cô lập tức đè xuống.
Phương pháp của loại thứ nhất là tốn công vô ích, hiện giờ chuyện gì cũng là tập thể, cô muốn xây xưởng nhỏ ở Liễu Thụ Câu, đến lúc đó xưởng nhỏ này là của người nào còn chưa biết đâu.
Hơn nữa lợi nhuận của ngành sản xuất bán hạt dưa này lớn, thời gian lâu dần, có người nào không động lòng?
Đừng để đến lúc đó cô không còn cách điều chế, tiền cũng không có, xảy ra chuyện, cô còn phải giúp xưởng nhỏ này gánh chịu.
Lưu Mãn Trụ nghe xong những lời này, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, ông ta kích động nói:
“Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu, thanh niên trí thức Giang.”
“Nghe chú Mãn Trụ nói kìa, cảm ơn gì chứ, cháu còn có việc muốn làm phiền chú thím đây. Cháu đã làm xong hạt dưa, dù sao cũng phải có người tiêu thụ đúng không? Cháu muốn mời chú thím tìm người tiêu thụ giúp cháu.”
“Những hạt dưa này, ở trong rạp chiếu phim ở huyện thành bán 6, 7 xu 1 lạng, cháu bán cho bọn họ là 4 xu một lạng, cháu để giá cho chú thím là 3.5 xu, chú thím bán được thì hãy trả tiền cho cháu.”
Sau khi lượng tiêu thụ ở chỗ Trương Đức Trân tăng lên, hai người lập tức điều chỉnh số tiền.
Ở rạp chiếu phim cô ấy có thể bán hơn 100 cân, hơn 100 cân còn lại thì cô ấy bán cho người quen biết.
Không phải là cô không muốn bán nhiều hơn, cô có băn khoăn, cho nên phải từ từ.
Lưu Mãn Trụ ngẩn người, ông ta lập tức trầm tư, Từ Đại Chủy thì đôi mắt sáng lên.
Bà ấy thích cắn hạt dưa, thực tế là khi xem náo nhiệt nói chuyện thì ăn hạt dưa, còn có cảm giác.
Các bà ở quê thích buôn dưa nhất, trước đây bọn họ đều buôn dưa với nhau, lúc ấy không cảm thấy có gì, hiện giờ mới biết trong miệng thiếu chút gì đó.
Hơn nữa mùi vị của hạt dưa này ngon như vậy, Từ Đại Chủy tin tưởng nhất định có thể bán được.
Giang Hựu Đào vừa dứt lời, bà ấy lập tức nói: “Du Đào à, thím lấy 20 cân.”
Một lạng 3 xu rưỡi, 1 cân 3 hào rưỡi, 10 cân 3 tệ rưỡi, 20 cân 7 tệ.
Số tiền này, với tư cách là người nắm tài chính của gia đình Từ Đại Chủy vẫn lấy ra được.
Bà ấy đếm 7 tệ đưa cho Giang Hựu Đào: “Đều muốn ngọt, vị tỏi nhiều hơn một chút.”
Từ Đại Chủy thích vị này, hai vị trước cũng ngon, nhưng vị tỏi càng ăn càng thơm.
Lưu Mãn Trụ không kịp ngăn cản.
Giang Hựu Đào rất thích tính cách này của Từ Đại Chủy, cô liếc nhìn Lưu Mãn Trụ muốn nói lại thôi:
“Thím đợi một lát.”
Địa vị của Từ Đại Chủy ở nhà rất cao, nếu bà ấy mở miệng thì mọi chuyện do bà ấy quyết.
Lưu Mãn Trụ ở bên ngoài thì là người có tiếng nói, nhưng ở nhà thì khác.
Giang Hựu Đào cũng biết rõ phương thức ở chung của hai bọn họ.
Giang Hựu Đào đi vào phòng ngủ của Từ Mạn Thu lấy hạt dưa cho Từ Đại Chủy, Từ Đại Chủy liếc mắt nhìn Lưu Mãn Trụ một cái:
“Đã nói ông đầu óc heo mà.”
“Ông nghe Du Đào nói chưa, thứ này ở rạp chiếu phim trong huyện thành bán với giá 6, 7 xu một lạng, ông nói xem người trong thành phố đều là kẻ ngốc sao? Nếu không ăn ngon người ta sẽ mua sao?”
“Nông thôn chúng ta không bán được với giá như vậy, nhưng ông nghĩ xem, người trẻ tuổi có nhiều không, bọn họ có muốn nếm thử đồ ăn người thành phố thích hay không? Không bán được 6-7 xu, năm xu cũng bán được mà?”
Từ Đại Chủy rất coi trọng vụ làm ăn này:
“Hơn nữa bên công xã ta vẫn chưa có người nào bán mà, người của công xã ăn hàng hóa lương thực, bọn họ luôn có tiền dư phải không?”
“Hơn nữa thứ này thuộc sản phẩm nông nghiệp phụ, chúng ta bày bán ở trên đường, ủy ban cách mạng cũng không soi mói được gì.”
Quốc gia có quy định, nông dân có thể bán sản phẩm nông nghiệp phụ, chuyện này ngay cả ủy ban cách mạng cũng không quản được.
Lưu Mãn Trụ câm miệng, cãi nhau với Từ Đại Chủy ông ta vĩnh viễn không thắng được.
Từ Đại Chủy cầm lấy hạt dưa, Giang Hựu Đào lại hẹn với Lưu Mãn Trụ trước Quốc Khánh sẽ thu hạt dưa, sau đó hai vợ chồng rời đi.
Bọn họ đi chuyến xe cuối cùng trở về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận