Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 433 - Là lạ



Chương 433 - Là lạ



Chương 433: Là lạ
Lúc lần đầu tiên Giang Hựu Đào đi bán hạt dưa, gặp Trương Đức Trân và Thẩm Minh Viễn, nhưng từ sau lần đó, số lần Giang Hựu Đào và Trương Đức Trân gặp mặt không ít, nhưng gặp được Thẩm Minh Viễn lại là lần thứ hai.
Thẩm Minh Viễn liếc qua Giang Hựu Đào, ánh mắt dừng trên mặt cô hai giây, sau đó khẽ cười nói chào cô.
Giang Hựu Đào cũng chào lại anh ta, hai bên không nói gì nữa.
Bữa cơm này ăn tạm ổn, Thẩm Minh Viễn vẫn luôn săn sóc cho Trương Đức Trân, gắp thức ăn, rót nước gì đó đều làm rất tốt.
Ăn cơm xong, Thẩm Minh Viễn cùng đồng nghiệp của anh ta rời đi, Trương Đức Trân và Giang Hựu Đào còn chưa ăn xong.
Vẻ mặt Trương Đức Trân hạnh phúc nói với Giang Hựu Đào: “Có phải bạn trai chị rất ổn không?”
Giang Hựu Đào gật đầu: “Nhìn rất quan tâm chị.”
Trương Đức Trân rất hài lòng: “Đúng thế, từ khi quen biết anh ấy đến khi cùng anh ấy làm người yêu đến bây giờ, anh ấy vẫn luôn rất săn sóc cho chị, vốn dĩ bọn chị dự định mùa hè năm nay kết hôn, kết quả bên nhà anh ấy xảy ra chút chuyện, chuyện kết hôn đành lùi lại.”
Trương Đức Trân nhắc đến chuyện này cảm thấy phiền muộn.
Giang Hựu Đào lại có chút hiếu kỳ: “Chuyện gì mà lại chậm trễ chuyện kết hôn vậy?”
Đừng nói là bây giờ, cho dù sau này cũng rất ít người hoãn việc kết hôn lại, dưới tình huống bình thường, nếu đã định thời gian thì phải kết hôn.
“Nhà chị chỉ có mình chị là con gái, kết hôn với Thẩm Minh Viễn là anh ấy ở rể, nhà anh ấy có ba anh em, anh ấy là con út, vốn dĩ đã nói xong, kết quả mẹ anh ấy lại bị bệnh phải vào viện.”
Có thể là do ăn dưa quá nhiều, Giang Hựu Đào nghe Trương Đức Trân nói đến đây lại có loại dự cảm xấu.
“Nhà anh ta cũng ở huyện thành sao?” Giang Hựu Đào giả bộ như rất ngạc nhiên hỏi.
Nhắc đến người yêu, dáng vẻ Trương Đức Trân giống như nói mãi không hé.
“Không phải, nhà anh ấy ở Tứ Đạo Hà, cả nhà anh ấy đều là nông dân, anh ấy học giỏi, sau khi học xong cấp hai, anh ấy trúng tuyển vào xưởng đóng hộp bên này, vào xưởng đã được bốn, năm năm rồi, từ lúc chỉ là người làm thời vụ đến chính thức, bây giờ đã thành tiểu tổ trưởng rồi.”
“Vậy hai người quen biết thế nào?”
Trương Đức Trân chưa kể cho Giang Hựu Đào nghe về tình hình gia đình cô ấy, nhưng từ trong lời nói của cô ấy tiết lộ ra ngoài, chắc hẳn cha cô ấy làm người tham gia chính trị, chức vị còn không nhỏ.
Như vậy vấn đề xuất hiện, một người chỉ là nhân viên xưởng đóng hộp, sao anh ta lại có thể gặp gỡ Trương Đức Trân?
“Lúc đó anh ấy cùng bạn đến rạp chiếu phim xem mắt, đúng lúc rạp chiếu phim bọn chị mất điện, chị bị ngã một cái, may mà có anh ấy đỡ.” Nhắc đến quá trình quen biết trước đó với Thẩm Minh Viễn, Trương Đức Trân còn cảm thấy rất ngọt ngào.
Đại khái không có cô nhóc nào có thể cản lại lãng mạn anh hùng cứu mỹ nhân.
“Vậy chị đến nhà anh ta chưa? Tình huống gia đình anh ta thế nào?”
“Chị đến rồi, cha mẹ anh ấy rất nhiệt tình, nhà anh ấy có tất cả ba anh em, không có con gái, nhưng thím Thẩm tốt bụng nhận nuôi một bé gái tầm tuổi Minh Viễn, đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, chị nghĩ, nhà anh ấy có thể đối xử với một cô gái không có quan hệ máu mủ với nhà mình tốt như vậy, chắc hẳn đối xử với chị cũng sẽ không kém.”
“Anh trai và chị dâu anh ấy cũng rất tốt, người giản dị.”
Giang Hựu Đào vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, cách nói này luôn thấy quen thuộc.
Cơm nước xong, Giang Hựu Đào đạp xe về nhà, Trương Đức Trân muốn đi tìm bạn chơi.
Giang Hựu Đào trở lại Tảo Hương, trước tiên đi đến bưu cục ngó qua, Phó Thiệu Hoa không có ở đó, có lẽ là xuống nông thôn đưa thư, để hệ thống ăn dưa kiểm tra hiện trạng lúc này của Kỷ Hựu Thương, anh ta vẫn còn đang ngồi xe lửa về Thân Thành.
Muốn về Thân Thành thế nào cũng mất ba ngày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận