Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 143 - Thẩm vấn



Chương 143 - Thẩm vấn



Chương 143: Thẩm vấn
Triệu Vĩnh Lan đã làm tốt chuẩn bị cùng Chu Nguyệt Mai đánh một trận, Chu Nguyệt Mai thoải mái như thế, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.
Giang Hựu Đào cằn nhằn: “Sớm thoải mái lấy ra như vậy thì tốt rồi, cũng không dây dưa sang những việc này.”
Đám người Từ Đại Chủy gật đầu, Triệu Tiểu Đào này cáo trạng, chẳng những nhà họ La xong đời, mà nhà họ Tô cũng đi tong, Triệu Xuân Hoa lại càng không cần phải nói, sau này không thiếu treo biển diễu phố.
Ở trong thôn này bà ta cũng đừng mơ đến cuộc sống nhàn nhã như trước, công việc vất vả nhất trong đội sản xuất là của bà ta, công điểm bà ta là í nhất, chỉ sợ ở nhà ngay cả cơm bà ta cũng không được ăn.
Còn về phần La Học Dân và Tô Trường Sơn, hai người bọn họ là cán bộ, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm bọn họ hiểu hơn ai khác, biết luật mà còn phạm tội, tội tăng thêm một bậc, nông trường khổ nhất đang chờ bọn họ.
200 tệ cùng với một xấp phiếu trả lại cho Triệu Vĩnh Lan, lúc lấy được tiền, Triệu Vĩnh Lan còn cảm thấy cực kỳ không chân thật, cô ta cho rằng số tiền này mình phải rất nhiều năm sau mới lấy được.
Sau khi Chu Nguyệt Mai trả tiền cho Triệu Vĩnh Lan, không bao lâu sau, rốt cuộc con trai của Triệu Tiểu Đào cũng dẫn một đám người khoan thai đến muộn, đi ở đằng trước là lãnh đạo công xã, phía sau là mấy người mặc quân trang đeo hồng tụ chương.
Bọn họ là cách ủy hội, ngay cả người đứng đầu thanh niên trí thức cũng đến.
Lãnh đạo công xã và La Học Dân, Tô Trường Sơn đều rất quen thuộc, mỗi tuần bọn họ đến công xã họp đều gặp mặt, lãnh đạo công xã trăm triệu lần không nghĩ đến chính mình còn có một ngày dẫn người đến bắt bọn họ.
Nếu như là việc tham ô nhận hối lộ gì đó còn hiểu được, đây lại là nguyên nhân quan hệ nam nữ rối loạn! Con mẹ nó còn là cùng một người phụ nữ, nói ra ai tin?
Hoang đường, vớ vẩn!
Người bên cách ủy hội xem như kiến thức rộng rãi, nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm thấy hôm nay được mở mang tầm mắt, một đám sau khi đến đều nhìn sang Triệu Xuân Hoa, ngoại trừ phía trước to, làn da trắng một chút còn ưu điểm gì?
Một người phụ nữ như thế lại có thể hô mưa gọi gió ở ba nhà?
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.
Triệu Tiểu Đào đã sớm chuẩn bị lời cáo trạng nghiền ngẫm trong lòng ngàn vạn lần, chưa đợi lãnh đạo công xã hỏi, bà ta đã nói hết mọi chuyện.
Chu Nguyệt Mai ở bên cạnh không nói một lời, nhưng cho dù hỏi đến bà ta cũng sẽ không làm hỏng việc.
Sau khi lãnh đạo công xã hiểu biết tình hình cụ thể, nhìn quanh một vòng: “Chồng Triệu Xuân Hoa đâu, gọi ông ta đến đây, tôi có lời muốn hỏi ông ta.”
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả đứa nhỏ ba, bốn tuổi cũng chạy ra xem náo nhiệt, lại không thấy bóng dáng Lâm Lão Trang đâu, hiển nhiên là không phù hợp với lẽ thường, chẳng những ông ta, ngay cả con trai ông ta, con dâu ông ta cũng không thấy đâu.
Giọng nói của lãnh đạo công xã vừa vang lên, một giọng nói già nua từ trong sân truyền đến: “Tôi ở chỗ này.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, ở đầu tường phía Đông nhà họ Tô nhiều hơn một người. Lâm Lão Trang từ trên tường bao nhảy xuống, liếc nhìn ba người trên mặt đất, sắc mặt không cảm xúc nói.
“Lãnh đạo, tôi là Lâm Lão Trang, cũng là chồng Triệu Xuân Hoa.”
Nói đến ba chữ chồng Triệu Xuân Hoa, Lâm Lão Trang nghiến răng nghiến lợi.
“Lãnh đạo, các ngài muốn hỏi gì, cứ việc hỏi.”
Lãnh đạo công xã nhìn từ trên xuống dưới ông ta, đánh giá một lượt mới hỏi.
“Về chuyện Triệu Tiểu Đào, Chu Nguyệt Mai tố cáo vợ ông Triệu Xuân Hoa thông gian với chồng bọn họ là Tô Trường Sơn, Lý Dĩnh, ông có biết không?”
“Biết.” Ngay cả Chu Nguyệt Mai cũng biết chuyện này, sao Lâm Lão Trang có thể không biết chứ?
Ông ta quả thật có miệng mà không thể nói, bởi vì La Học Dân và Tô Trường Sơn, hai người này có quyền thế trong thôn, cho nên ông ta không dám nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận