Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 546 - Bắt trộm 1



Chương 546 - Bắt trộm 1



Chương 546: Bắt trộm 1
Cố Niệm Vi liếc mắt nhìn Hàn Đào Nhụy một cái, hỏi cô ấy: “Anh trai cô không ở nhà à?”
Dựa theo hiểu biết của Cố Niệm Vi đối với Hoắc Tĩnh Song, nếu Hàn Diên Thanh ở nhà, Hoắc Tĩnh Song sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
“Không ở nhà, tối hôm qua anh trai em trực, chiều ngày hôm nay còn phải tham gia tiệc rượu của bạn học, cả ngày sẽ không ở nhà.”
Lời nói của Hàn Đào Nhụy khiến lông mày của Giang Hựu Đào giật giật.
Cô nhớ rõ trong quyển sách Hoắc Tĩnh Song làm nữ chính, sở dĩ Hoắc Tĩnh Song có thể kết hôn với Hàn Diên Thanh, chính là vì Hàn Diên Thanh uống say trong tiệc rượu của đồng nghiệp, bị Hoắc Tĩnh Song bá vương ngạnh thượng cung.
Giang Hựu Đào rất thích cả nhà Hàn gia, thực tế giữa Hàn Diên Thanh và Cố Niệm Vi còn có chút manh mối gì đó.
Giang Hựu Đào cảm thấy, cho dù thế nào cô cũng nên quan tâm Hàn Diên Thanh một chút.
“Vậy thì rất đúng lúc, buổi tối bọn chị ăn lẩu, em ăn cùng với bọn chị đi?”
Phó Thiệu Hoa lại mua mấy cân thịt cừu đến, để ở bên Cố Niệm Vi, bọn họ chuẩn bị buổi chiều hầm lấy, đến buổi tối ăn.
Đôi mắt của Hàn Đào Nhụy sáng rực, cô ấy rất thích chơi chung với đám Cố Niệm Vi, cô ấy cảm thấy mình ở cùng với bọn họ cả người trở nên rất thoải mái.
“Được, lát nữa em trở về nói với bà nội một tiếng.” Hàn Đào Nhụy gấp không đợi nổi muốn nói chuyện này với người nhà.
Bà Hàn biết bọn họ muốn ăn lẩu, còn bảo Hàn Đào Nhụy mang không ít đậu tới.
Đến giữa trưa, Cố Niệm Vi dựng bếp ở trong lều bên ngoài, hầm thịt cừu.
Phó Thiệu Hoa dẫn theo bạn anh tới, hai người mang đến ít rau xanh đậu hũ.
Hơn 3 giờ trời âm trầm xuống, nhìn dáng vẻ tối nay lại có tuyết rơi.
Phó Thiệu Hoa và Giang Hựu Đào ngồi xổm ở trong bếp gọt khoai tây:
“Năm nay tuyết quá nhiều, bây giờ nếu không phải tin tức quan trọng, bọn anh sẽ không đưa tới nông thôn.”
“Ừm, đúng là không nên đưa, trời lạnh như vậy, tuyết dày như vậy, xảy ra chuyện thì làm sao.” Để khoai tây đã gọt xong vào trong chậu, cô lại hỏi: “Chuyện chuyển công việc mà anh nói lúc trước thế nào rồi?”
Phó Thiệu Hoa nở nụ cười: “Đã gần xong, qua tháng nữa có thể tới đây đi làm.”
“Lúc này đã cuối tháng 12, chỉ còn mấy ngày nữa.” Giang Hựu Đào nói.
“Ừm. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt nhiều hơn.”
Hai người đều nở nụ cười.
Cắt khoai tây thành khối, mọi người vây quanh bếp lò ăn lẩu.
Hai đứa cháu không ở nhà, hai vợ chồng già Hàn gia ăn cơm xong thì lên giường nằm.
Khi Hoắc Tĩnh Song đến Hàn gia không thấy Hàn Đào Nhụy ở nhà, đang định đẩy cửa tìm khắp nơi, Hàn Diên Thanh trở về, Hoắc Tĩnh Song vội vàng nấp đi.
Có lẽ là Hàn Diên Thanh uống say, người đầy mùi rượu, nằm trong phòng lập tức bất tỉnh nhân sự.
Hoắc Tĩnh Song nghĩ tới khoảng thời gian này mình làm gì Hàn Diên Thanh cũng không thèm để ý, lập tức nghĩ ra một kế, cô ta đẩy cửa phòng Hàn Diên Thanh ra đi vào.
Đang định cởi quần áo, đám Cố Niệm Vi đưa Hàn Đào Nhụy trở về.
Giang Hựu Đào thấy cửa phòng Hàn Đào Nhụy mở, vội vàng đẩy Hàn Đào Nhụy đã uống say:
“Đào Nhụy Đào Nhụy, sao cửa phòng của em lại mở thế này? Ai da, cửa ra vào còn có hai dấu chân! Không phải là có trộm vào đấy chứ?”
Hàn Đào Nhụy a một tiếng: “Có trộm vào sao?”
“Có trộm!” Đây là lần đầu tiên Từ Mãn Thu uống rượu, tửu lượng thấp đến mức xem nhẹ mọi thứ, cũng ầm ĩ theo.
Hàn Diên Thanh đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy bên ngoài có người nói bắt trộm, lập tức mở mắt, đúng lúc thấy được một bóng đen lục lọi bên cạnh anh ta.
Hàn Diên Thanh nhảy bật dậy, chế trụ người kia lại.
Hoắc Tĩnh Song kinh hãi kêu to.
Từ Mãn Thu lập tức lao vào trong phòng: “Bắt trộm bắt trộm, kẻ trộm ở đây.”

Hàn Đào Nhụy nghe thấy có kẻ trộm lập tức đau buồn.
Khi cô ấy mới dọn đến huyện thành không cất kỹ tiền, bị kẻ trộm trộm mất, là 10 tệ, là 10 tệ đó!
Đây là số tiền cô ấy làm nũng với anh trai nửa tháng mới có được.
Cô ấy theo sau Từ Mãn Thu lao vào: “A, kẻ trộm ở chỗ nào, ăn một quyền của tôi.”
Hàn Đào Nhụy đánh một cái vào sau gáy Hoắc Tĩnh Song, Hoắc Tĩnh Song bị đánh trước mắt choáng váng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận