Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 225 - Bất công 2



Chương 225 - Bất công 2



Chương 225: Bất công 2
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi thấy vậy thì càng cảm thấy bất bình hơn.
Tay Từ Mãn Thu toàn là vết rạn nứt, ngay cả thuốc cũng không có mà dùng, cho hai cái bánh ngô hấp ngũ cốc mà cô ấy còn sợ trả không nổi, còn Từ Bảo Châu thì lại có thể móc trong túi ra mười mấy tệ một cách rất nhẹ nhàng.
Phải biết là bây giờ mới là thời đại những năm bảy mươi, lương của một công nhân chính thức ở thời đại này cũng mới hơn ba mươi tệ, mà Từ Bảo Châu mới có mười lăm tuổi thôi đấy!
“Bảo Châu à, không phải tôi không mua giúp cô, quả thực là bọn tôi không định đến thành phố nữa, nếu như cô thật sự muốn thì tự mình tìm người lên thành phố mua đi.” Nụ cười trên mặt Cố Niệm Vi càng ngày càng nhạt.
Từ Bảo Châu chưa bao giờ bị từ chối như vậy, cô ta tức giận rồi. Cô ta nghĩ thành phố cũng cách đây không xa, đến lúc đó cô ta tìm người lên thành phố mua là được rồi, không cần cầu xin Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi, nghĩ thế cô ta dứt khoát bỏ tiền vào túi lại.
“Vậy thôi, tôi đi đây.” Từ Bảo Châu đứng dậy rời đi. Cô ta có nhiều bạn như thế, cha mẹ cô ta lợi hại như thế, muốn đến thành phố mua kem dưỡng da, còn không phải là chuyện rất đơn giản hay sao? Hà tất gì phải đi nhờ vả Cố Niệm Vi với Giang Hựu Đào!
Sau khi Từ Bảo Châu đi, Giang Hựu Đào lấy đũa chọt chọt cơm trong bát, không còn khẩu vị muốn ăn nữa.
Cố Niệm Vi bỏ đũa xuống bàn: “Đào Đào, cô nói xem, nhà kế toán Từ suy nghĩ thế nào vậy chứ? Ông ta là cán bộ đại đội, mỗi năm đại đội đều có trợ cấp cho ông ta, ông ta cũng nhận lương của đại đội, cha mẹ của Mãn Thu cũng đều là công nhân của huyện thành, họ không thiếu tiền, nhưng tại sao lại đối xử với Mãn Thu như vậy?”
Nếu như cả gia đình đều khó khăn thì không nói làm gì, đằng này rõ ràng là nhà họ Từ có cuộc sống rất sung túc, nhưng lại đối xử hà khắc với Từ Mãn Thu.
Giang Hựu Đào đã đọc xong cuốn sách đó rồi, đương nhiên biết nhà họ Từ có ý gì, muốn tức giận thì hôm qua đã tức giận xong rồi, bây giờ cô đã bình tĩnh lại.
Rất rõ ràng, cả nhà họ Từ, từ trên xuống dưới, ai cũng cảm thấy Từ Bảo Châu là phúc tinh, Từ Mãn Thu là sao chổi, bọn họ nghe lời của đạo sĩ đó, phải cực lực đè áp sao chổi, nếu đã như vậy thì đương nhiên sẽ không đối xử tốt với Từ Mãn Thu rồi.
“Không phải mọi người trong thôn đều nói Từ Bảo Châu là phúc tinh sao, có thể là vì nguyên nhân này nhỉ.”
“Đây là phong kiến mê tín, không ngờ kế toán Từ bình thường như người, lúc quan trọng lại như cẩu vậy, đều là người của nhà họ Từ ông ta, Mãn Thu còn ngoan ngoãn như vậy, ông ta đồ hồ rồi nhỉ?” Cố Niệm Vi tức giận mắng chửi.
Hai người oán trách một hồi, Lý Vân Anh gọi đi học, Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi cầm bút vở đi qua.
Hai người vừa mới bước vào phòng bếp, Triệu Vĩnh Lan đã không chờ đợi được mà hỏi họ: “Vừa nãy tôi mới nhìn thấy Từ Bảo Châu ở bên chỗ các cô, cô ta đến làm gì thế?”
Sự thần kỳ của Từ Bảo Châu ai cũng nghe đến, vì thế Triệu Vĩnh Lan cực kì tò mò về cô ta. Triệu Vĩnh Lan lớn như vậy rồi, vẫn chưa nghe chuyện thần kỳ như vậy bao giờ đấy.
Nhưng tiếc là Từ Bảo Châu không hề tiếp xúc nhiều với những thanh niên tri thức như bọn họ, trong thôn chỉ có một nhóm bạn cực kỳ thân với cô ta.
“Đến tìm bọn tôi nhờ mua kem dưỡng da giúp cho cô ta đấy.”
Giang Hựu Đào nói xong, Triệu Vĩnh Lan vô cùng thất vọng, cô ta còn tưởng là chuyện gì lớn nữa đấy: “Tôi còn tưởng cô ta tìm các cô làm gì nữa chứ, chỉ chuyện này thôi à, để cô ta tự lên hợp tác xã mua bán mua đi, cũng đâu có đắt.”
Bọn họ mới lên thị trấn mua kem dưỡng da chưa được bao lâu đấy, hiệu đắt nhất cũng chỉ là của Hữu Nghị thôi, ba tệ năm, loại của Tản Trang thì rẻ hơn.
Nhìn kiểu Từ Bảo Châu ăn mặc thì biết không thiếu tiền rồi, muốn gì mà mua không được sao? Hơn nữa, không phải cô ta học trên công xã sao? Còn phải nhờ Cố Niệm Vi bọn họ mua kem dưỡng da giúp cô ta?



Bạn cần đăng nhập để bình luận