Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 164 - Mắng chửi



Chương 164 - Mắng chửi



Chương 164: Mắng chửi
Cố Niệm Vi vui vẻ gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
Hai người đi đến chỗ Triệu Vĩnh Lan, Triệu Vĩnh Lan nghe thấy ý đồ của bọn họ, lập tức xua tay: “Chuyện này có gì lớn lao đâu, lát nữa tôi nói với Đại Bảo, thằng bé còn ước gì kiếm thêm ít tiền đấy.”
Đứa bé nhặt củi cho Triệu Vĩnh Lan tên Đại Bảo, năm nay 12 tuổi.
Giang Hựu Đào còn chưa nói hết, bên kia Chu Chấn Viễn đã đọc thơ, giọng đọc đầy tình cảm, trong mắt còn mang theo nước mắt, dáng vẻ biểu diễn phù hoa kia khiến người ta nổi cả da gà.
Sau khi anh ta đọc diễn cảm xong còn chậm rãi nhìn Triệu Vĩnh Lan.
“Đồng chí Triệu Vĩnh Lan, cô cảm thấy câu thơ này của tôi viết như thế nào? Cô có thể đệm nhạc cho tôi sao?”
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào ăn ý cắn hạt dưa.
Trong khoảng thời gian này, loại chuyện giống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.
Mặt Triệu Vĩnh Lan đen như đít nồi, cô ta thật sự không hiểu, con mẹ nó đã mệt như chó rồi, vì sao Chu Chấn Viễn còn có thể viết thơ, cho dù viết còn bảo cô đệm nhạc cho anh ta, mặt mũi bao lớn hả?
Triệu Vĩnh Lan thật muốn đêm nhạc trước phần mộ của anh ta, nếu Chu Chấn Viễn có yêu cầu này, cô ta nhất định đồng ý.
Chu Chấn Viễn không chờ đến Triệu Vĩnh Lan trả lời đã hỏi một lần nữa.
Triệu Vĩnh Lan nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cút con mẹ anh đi…”
Xuống nông thôn lâu như vậy rồi, Triệu Vĩnh Lan cũng học xong cách mắng chửi của người bản địa.
Chu Chấn Viễn không nghĩ đến Triệu Vĩnh Lan sẽ mắng anh ta, cả người anh ta choáng váng: “Đồng chí Triệu Vĩnh Lan, sao cô có thể thô tục như vậy?”
Trong khoảng thời gian này, Triệu Vĩnh Lan thật sự bị Chu Chấn Viễn làm cho buồn nôn, con mẹ nó, làm việc mệt chết đi được, ai muốn nghe mấy câu thơ rắm chó gió thu thổi lá rụng đi, giống như em bước qua trái tim tôi gì đó.
Con mẹ nó, giữa hai bên có quan hệ gì sao? Còn nữa, trước đó hai ngày, mọi người đều mệt chết đi được, anh ta từ trên đường hái được mấy bông hoa dại héo, phối với hai cây cỏ đuôi chó, nói là đưa cho cô, rất lãng mạn đúng không? Hoa kia rụng hết chỉ còn vài cánh hoa.
“Thô tục cái gì? Ai thô tục? Mỗi ngày tôi làm việc mệt mỏi đến mức chỉ ước gì có thể nằm dưới đất ngủ, ai rảnh đệm nhạc cho anh, đương nhiên nếu như hôm nay anh chết, cho dù mệt đến mấy tôi cũng sẽ đánh hai khúc trước mộ anh.”
Triệu Vĩnh Lan phiền chết đi được, cô ta chưa từng gặp qua người nào như Chu Chấn Viễn, anh ta giống như con sên vậy, dính lên là không ném ra được.
Sắc mặt Chu Chấn Viễn tái mét: “Đồng chí Triệu Vĩnh Lan, cô phải biết rằng, tôi thích cô không phải là lý do để cho cô giẫm đạp lên tình cảm chân thành, cô thật quá đáng.”
Chu Chấn Viễn không đợi Triệu Vĩnh Lan nói gì đã phất tay áo về phòng, ném sách trong tay lên giường, anh ta xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ba thanh niên trí thức ngồi xổm ở bên ngoài, ánh mắt âm trầm tàn độc, đúng lúc Triệu Vinh Quang nhìn thấy, anh ta cau mày lại.
Cơm tối là do Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ cùng nhau nấu, Lý Vân Anh nấu gà hầm nấm rất ngon, thịt cắt thành miếng nhỏ nấu với khoai tây ớt cay.
Bữa cơm này có thịt có nước có rau đầy đủ, một đám người ăn cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi thu hoạch xong, người dân trong thôn còn chưa thể nghỉ ngơi, bọn họ lên núi nhặt củi hoặc tìm quả dại, thu hoạch đất phần trăm nhà mình để dự trữ cho mùa đông, nhóm thanh niên trí thức thì ngủ bù hai ngày.
Mãi cho đến ngày hư ba mới thật sự nghỉ ngơi.
Vào buổi sáng thứ tư, Giang Hựu Đào quyết định đến huyện thành một chuyện, Cố Niệm Vi không định đi.
Trải qua chuyện Lâm Kiến Trung, Cố Niệm Vi quyết định tạm thời không bán vật tư, ít nhất cũng phải chờ thêm hai năm nữa rồi nói.
Hiện tại Lâm Kiến Trung không có việc làm, nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy, nếu như cô ấy hành động thiếu suy nghĩ, đó chính là chủ động dâng nhược điểm tặng đến tay Lâm Kiến Trung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận