Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 60 - Chuyện xưa



Chương 60 - Chuyện xưa



Chương 60: Chuyện xưa
Quãng thời gian Cố Niệm Vi sống ở nhà họ Lâm chính là một ngày ba bữa bị mắng chửi, đây là cuộc sống của người sao?
Người tốt đến mấy cũng bị đám người kia ép thành bệnh nhân tâm thần. Khi đó Lâm Kiến Trung đang làm gì?
Anh ta bận rộn sự nghiệp của mình, đi sớm về trễ, sau khi trở về biết đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết cầm gậy đánh người, gân cổ lên cùng Triệu Xuân Hoa giằng co.
Anh ta bảo vệ Cố Niệm Vi, thế nhưng anh ta vừa đi, người bị anh ta đánh, người bị anh ta mắng đều đổ hết cơn tức lên người Cố Niệm Vi.
Giang Hựu Đào nhớ lại nội dung quyển sách kia, chỉ cảm thấy ngực đau.
Muốn có người chăm sóc con trai, trực tiếp tìm bảo mẫu không tốt à? Sao cứ phải tìm một cô vợ mới có thể chăm sóc cho con trai anh ta? Năng lực như vậy sao không lên trời luôn đi.
Không biết Cố Niệm Vi như thế nào, sau khi nghe thấy Lâm Văn Vinh sắp bị bán đi, trong lòng run rẩy, cô ấy nắm tay Giang Hựu Đào nói.
“Đây là bà nội ruột ư? Sao lại muốn bán cháu mình đi chứ, thật nhẫn tâm.”
Từ Đại Chủy bĩu môi: “Sao có thể không phải ruột thịt chứ? Trước kia mẹ chồng thím làm bà đỡ, trong thôn có đứa bé nào ra đời, phần lớn là do bà ấy đỡ đẻ, Lâm Kiến Trung là tự tay bà ấy đỡ từ trong bụng Triệu Xuân Hoa đi ra, sao có thể là giả được.”
Triệu Xuân Hoa sinh con ở trên giường đất nhà mình, cho dù bà ta muốn đổi cũng không có ai đổi với bà ta.
“Người phụ nữ Triệu Xuân Hoa kia là kẻ dối trá và ngoan độc nhất, thời gian lâu rồi mấy đứa sẽ biết thôi.”
Giang Hựu Đào vừa nghe thấy có dưa, lập tức để Từ Đại Chủy kể qua một ít.
Mấy chuyện trong quá khứ của Triệu Xuân Hoa, trong hơn mười năm này đã sớm bị mọi người thảo luận rất nhiều lần, mấy chuyện rách nát trong nhà bà ta, bọn họ chẳng buồn lấy ra tranh luận, đối mặt với một người từ bên ngoài đến như Giang Đình, hứng thú nói chuyện của Từ Đại Chủy bộc phát.
“Triệu Xuân Hoa và thím xem như là chân trước chân sau gả đến Liễu Thụ Câu, thím gả tới đây vào tháng năm, giữa năm mang thai thằng cả, đầu năm thứ hai thì sinh, bà ta lại vẫn luôn không có động tĩnh gì, bà mẹ chồng của bà ta cũng không phải hạng người hiền lành, mỗi ngày nói móc giày vò bà ta.”
Nhắc đến chuyện trước kia, Từ Đại Chủy chậc một tiếng: “Thời đó mẹ chồng đều không tốt, mẹ chồng của Triệu Xuân Hoa như vậy, bọn thím rất đồng tình với bà ta.”
“Bà ta bị giày vò đến không có cách nào, tìm bà cốt của Vương Trang bên cạnh mua nước bùa với phương thuốc dân gian về uống, gì mà kiến, rết, bò cạp, bà ta ăn không ít, bọn thím nhìn thôi đã thấy sợ.” Thời điểm đó bọn họ còn trẻ, không biết nhân tính đáng sợ.
Lúc Triệu Xuân Hoa bị tra tấn đến mức không được ăn ngon, Từ Đại Chủy còn lén đưa lương khô cho bà ta ăn, hiện tại Từ Đại Chủy nghĩ lại, cho bà ta ăn còn chẳng bằng cho chó ăn, ít nhất cho chó nó còn có thể hướng về phía bà ấy vẫy đuôi, cho Triệu Xuân Hoa ăn, còn bị bà ta cắn ngược một cái.
“Chờ đến khi thằng cả nhà thím sắp được một tuổi, rốt cuộc bà ta cũng mang thai, nhà họ Lâm đã ba đời đơn truyền, bà ta vừa mang thai đã lật người ở nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm đều nâng bà ta lên mây.”
“Vừa được như thế, bà ta lập tức trở nên khác trước, đám chị em trước kia đối xử tốt với bà ta cũng bị bà ta coi thường.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận