Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 630 - Hôn



Chương 630 - Hôn



Chương 630: Hôn
Người Phó gia thích ăn thịt dê từ thời ông bà Phó Thiệu Hoa, dần dần Phó Văn Ngạn tự mình suy một ra ba nấu rất ngon.
Thịt dê mà ông ấy hầm, là món ăn nhất định phải ăn trong buổi tụ họp cuối năm của Phó gia.
“Ăn ngon thật.” Giang Hựu Đào cắn một miếng, thịt dê mà cô ăn da mềm mà không ngấy, thịt nạc nát nhưng không mủn, phối với nước chấm mà Thiệu Thanh tự tay điều chế ra, hương vị rất ngon.
Buổi tối đám Giang Hựu Đào muốn về tự học, nên không uống rượu, Hàn Diên Thanh không cần tự học, anh ta uống với Phó Văn Ngạn và Phó Thiệu Quốc, uống hết ngụm này tới ngụm khác rất nhanh bình rượu đã tới đáy.
Gương mặt ba bọn họ cũng hồng nhuận.
Cố Niệm Vi đi ra ngoài đi vệ sinh, Hàn Diên Thanh sợ cô ấy sợ, đưa cô ấy ra ngoài.
Khi trở về Hàn Diên Thanh kéo cô ấy đến chỗ vắng, nâng mặt cô ấy hôn.
Bọn họ còn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng giữa tình nhân ôm hôn là chuyện không thể tránh khỏi, hai người đã lâu không thân thiết.
Phó Thiệu Hoa và Giang Hựu Đào cùng đi ra, thấy thế thì vội rời đi.
Nhưng khi tiến vào sân nhỏ của Phó gia, Phó Thiệu Hoa kéo cô tới phòng mình.
Anh ở phòng phía tây, tiến vào cửa là một phòng khách, bên trong đặt bàn đọc sách sô pha và bàn trà, có một tường ngăn ở giữa, Phó Thiệu Hoa ở bên trong.
Hai người tiến vào phòng lập tức ôm lấy nhau, chỉ một lát đã hôn đến khó mà chia lìa, cuối cùng hai người hôn đến trên giường.
Hai người ôm rất nhanh, hôn cũng rất nhập tâm, sau khi tách ra hai người đều thở hổn hển.
Phó Thiệu Hoa vùi mặt vào cổ Giang Hựu Đào, màn đêm đã buông xuống, trong phòng mơ mơ hồ hồ, có chút không nhìn rõ,
Một lát sau hai người lại hôn nhau.
Mãi đến khi trong sân truyền tới động tĩnh Cố Niệm Vi và Hàn Diên Thanh trở về, hai người mới hoàn toàn tách ra.
Phó Thiệu Hoa chỉnh lại mái tóc lộn xộn của Giang Hựu Đào, lại nâng mặt cô lên hôn một cái.
“Đi thôi?”
Giang Hựu Đào ừm một tiếng, hai người rời đi, khi Giang Hựu Đào ra khỏi phòng liếc mắt nhìn giường một cái.
Sẽ có một ngày cô ăn sạch đồng chí Tiểu Phó, hiện giờ thì không được, thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hai người cùng nhau trở lại nhà chính, Giản Nhu nhìn bọn họ nói:
“Hai người cũng đi ra ngoài đi vệ sinh, đám Vi Vi cũng ra ngoài đi vệ sinh à? Bọn em không gặp sao?”
Trong sân Phó gia không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở phần cuối ngõ nhỏ, mỗi ngày đều có người tới quét dọn, rất sạch sẽ.
Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn Cố Niệm Vi một cái, Cố Niệm Vi gật đầu với cô, Giang Hựu Đào nói:
“Có gặp, cô ấy còn muốn đợi em, nhưng em bảo cô ấy trở về trước.”
Giang Hựu Đào nói giống y như khi Cố Niệm Vi trở về nói, Giản Nhu cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà sau đó, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều nhìn nhau cười.
Giản Nhu đã tích lũy được nhiều bài không biết, Giang Hựu Đào vừa trở về cô ấy lập tức nhân cơ hội hỏi, vì vậy đám Giang Hựu Đào liên tục chiến đấu ở phòng phía đông.
Phòng phía đông được bố trí tốt hơn phòng phía tây nhiều, tràn ngập hơi thở có người sinh sống, so ra phòng phía tây trống trải hơn nhiều.
Giảng bài xong, thấy thời gian không còn sớm nữa, đám Giang Hựu Đào rời đi.
Giản Nhu tiếp tục xem lại bài Giang Hựu Đào mới giảng, cảm thấy những vấn đề lúc trước mãi mà không hiểu, tất cả đều đã hiểu rõ.
Giản Nhu nói với Thiệu Thanh:
“Nếu đám Đào Đào mở lớp phụ đạo, không biết sẽ có bao nhiêu người đi học ấy chứ. Bài này giảng quá rõ, còn giảng rõ hơn hai giáo viên hướng dẫn lớp bọn họ.”
Thiệu Thanh nói: “Mẹ nghe Thiệu Hoa nói, nếu không giỏi trong huyện người ta đã không mời hai bọn họ qua dạy học.”
Giản Nhu gật đầu:
“Mấy đề này của con, giáo viên nói cũng nghe không hiểu rõ lắm, con cũng ngại làm phiền họ. Đúng rồi mẹ, mẹ nói xem đợi nửa tháng nữa thời tiết lạnh hơn một chút, con tặng cho em ấy áo lông chồn nhà mẹ đẻ đưa cho con lần trước được không?”
Đám chú bác của Giản Nhu khôi phục chức vị xong, sau này có mấy người còn trở về bộ đội tham gia quân ngũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận