Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 517 - Hàng xóm mới



Chương 517 - Hàng xóm mới



Chương 517: Hàng xóm mới
Trong lòng Phó Thiệu Hoa tràn ngập chờ mong, anh rất muốn bày ra mặt lợi hại của mình trước mặt Giang Hựu Đào.
“Chỉ vậy thôi.”
Phó Thiệu Hoa hơi mất mát: “Được rồi, vậy lúc nào bắt đầu?”
Giang Hựu Đào cười vô cùng ngọt ngào:
“Không vội, còn phải đợi mấy ngày nữa, đến lúc đó em gọi điện thoại tới cơ quan của anh, anh đến giúp đỡ em là được.”
“Không thành vấn đề!”
Phó Thiệu Hoa lập tức đồng ý.
Buổi tối Giang Hựu Đào tự mình vào bếp làm cơm, gọi Cố Niệm Vi tới cùng ăn cơm xong thì trời sắp đen.
Giang Hựu Đào tiễn Phó Thiệu Hoa ra khỏi ký túc xá gia đình xong, khi trở về thì gặp cô Trịnh đi ra ngoài đổ rác.
Cô Trịnh nói với Giang Hựu Đào:
“Nhà cô Chu ở lúc trước có người của cục công an vào ở cô biết không?”
Giang Hựu Đào ngoại trừ đi dạy ra đều bận việc ở bên ngoài, đâu biết rõ chuyện này:
“Không rõ lắm, sao người của cục công an lại đến ký túc xá chỗ chúng ta?”
“Nghe nói là bọn họ được chọn, dù sao trong những ký túc xá ở huyện thành này, chỉ có trường trung học chúng ta là còn dư phòng, không phải là lúc này còn có mấy phòng trống sao? Tôi nghĩ qua mấy ngày nữa, còn có những người khác tới ở.”
Giang Hựu Đào gật đầu: “Cô có quen nhà mới tới không?”
Chồng của cô Trịnh là người của cục công an, cô Trịnh lắc đầu:
“Không biết, cũng là người năm nay mới chuyển nghề tới, là lãnh đạo, chúng tôi không quen.”
Ký túc xá của trường trung học đã nhiều năm như vậy không có người ngoài đơn vị ở, lúc này có thể vào ở, có lẽ là người rất có quyền.
Cô Trịnh moi được thông tin về người này từ chỗ chồng mình:
“Nghe nói mới 26 tuổi, trước khi chuyển nghề là phó đoàn trưởng, nghe nói là bị trọng thương, lúc này mới không thể không chuyển nghề. Hơn nữa cục thành phố chúng ta rất coi trọng cậu ấy, nghe nói lãnh đạo của cục thành phố chào hỏi với bên bộ giáo dục huyện ta, bên bộ giáo dục nói với hiệu trưởng, mới đồng ý chuyển vào.”
Giang Hựu Đào vô cùng kinh ngạc, 26 tuổi làm phó đoàn trưởng, cho dù là ở thời đại nào mà nói đều là tiền đồ vô lượng.
Bao nhiêu người vất vả khổ cực làm nửa đời cũng không sờ tới chức vị này.
“Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Giang Hựu Đào cảm khái.
Cô Trịnh cũng nói: “Đúng là như vậy.”
Sau khi cô Trịnh nói xong, lại tò mò hỏi Giang Hựu Đào:
“Người thanh niên vừa mới đi ra là ai thế? Trông thật tuấn tú.”
Cô Trịnh suýt nữa nhìn đến ngây người, cô ấy lớn như vậy, lần đầu tiên gặp được người đàn ông anh tuấn như thế.
So với anh, chồng của cô ấy đúng là không khác gì bụi bẩn và tảng đá ven đường.
“Là bạn trai của tôi.” Hai ngày nữa là lễ Quốc Khánh, cô tròn 18 tuổi, đến lúc đó hai bọn họ đi xem phim điện ảnh, danh phận sẽ định ra.
Cô Trịnh vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, hai người trông rất đẹp đôi, sau này con của hai người sẽ rất đẹp.”
Giang Hựu Đào giả bộ như cười ngượng ngùng, cô không nghĩ xa như thế, đứa bé gì chứ, tạm thời cô chưa muốn sinh.
Đi từ cửa ký túc xá vào tới trong khu nhà, đúng lúc này thấy một người đàn ông xách đồ tiến vào phòng cô Chu ở lúc trước, cô Trịnh bĩu môi với Giang Hựu Đào:
“Nhìn thấy chưa, có phải rất trẻ tuổi hay không?”
Một bóng dáng mà thôi, Giang Hựu Đào không nhìn ra được gì, nhưng cô nói: “Đúng vậy.”
Hai người đang nói chuyện, vợ của thầy Hứa trở về: “Cô Trịnh, ăn cơm chưa?”
Cô Trịnh nở nụ cười chuyên nghiệp: “Đi ra vứt rác, Tân Lan từ chỗ nào về thế?”
Vợ của thầy Hứa họ Liên, tên Liên Tân Lan, cô ta nói: “Đi ra ngoài dạo một lát, tôi trở về trước.”
Liên Tân Lan xoay eo rời đi.
Cô Trịnh chướng mắt với cô ta, nhưng mà cũng không nói gì, nhưng cô Triệu xách rác đi ra nhìn thấy Liên Tân Lan, đôi mắt đều dấy lên đốm lửa nhỏ.
Cô Trịnh nói với Giang Hựu Đào:
“Thấy chưa, phàm là phụ nữ, cô Trịnh đều có địch ý rất lớn đối với người đó.”
“Giống như là bọ hung, coi một đống phân thành bảo bối. Thực ra ai mà thèm làm bọ hung giống như cô ta.”
Những lời này chọc cười Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào cười đến nước mắt đều chảy ra.
Lưu Thế Dũng cũng đi ra, Liên Tân Lan nháy mắt với Lưu Thế Dũng, khóe miệng của Lưu Thế Dũng đều sắp chảy nước bọt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận