Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 662 - Điều tra



Chương 662 - Điều tra



Chương 662: Điều tra
Cố Hán Thân trầm giọng nói: “Vậy chúng ta phải điều tra thật kỹ, nếu như là vì trong người bọn họ có thứ gì đó, mới khiến những người này dựa gần bọn họ thì sao?”
Đội trưởng Hứa nghĩ tới đây ấn trên bàn văn phòng, sau đó nói: “Tra, tra bọn họ thật kỹ cho tôi.”
Đội trưởng Hứa vừa hạ lệnh, mọi người ở rất nhiều nơi khác nhau bắt đầu hành động.
Hệ Thống Ăn Dưa giám sát được chuyện này, cơ thể đều hơi run rẩy.
Giang Hựu Đào và Hệ Thống Ăn Dưa là bạn nối khố, phản ứng của Hệ Thống Ăn Dưa khiến cô lập tức biết được có chuyện.
[Sự tồn tại của tôi bị người ta phát hiện sao?] Khi Giang Hựu Đào nói những lời này, vô cùng bình tĩnh.
Hệ Thống Ăn Dưa lập tức vô cùng kinh ngạc: [Ký chủ sao cô biết rõ?]
Giang Hựu Đào bóp ruột bút máy, ngòi bút nhanh chóng hút đầy nước mực, cô ấy vặn bút máy, đồng thời viết một hàng chữ trên giấy trắng.
[Khi chúng ta bị Minh Vĩ pháp sư phát hiện, tôi đã biết tôi giấu không được lâu.]
Giang Hựu Đào rất bình tĩnh: [Có sự tồn tại của mi, sau này tôi sẽ ăn được không ít dưa, người tụ tập bên cạnh tôi càng đến càng hiếm thấy, sau này còn không biết sẽ gặp được người nào.]
[Nơi này là thủ đô, không phải Liễu Câu Thụ, cũng không phải huyện Dương Bình, những người này luôn tụ tập bên cạnh tôi, sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra tôi. Dù sao nơi này là trái tim của quốc gia, mọi người đều sẽ cảnh giác hơn.]
[Cho nên tôi thay đổi bị động thành chủ động, bảo mi đưa tin cho Minh Vĩ pháp sư. Rất đúng lúc, tôi cũng có quà muốn tặng cho tổ quốc của tôi.]
Giang Hựu Đào cười, mở cửa hàng của hệ thống ra.
Nơi này đồ vật bao la vạn vật, trong đó có nhiều thứ công nghệ cao, khi cô trọng sinh cũng chưa từng nghe nói tới.
Trong những thứ này có linh kiện, có thể khiến tương lai quốc gia bay lên mấy trăm năm!
Sao cô có thể cam lòng để nó chỉ có thể phủ bụi ở chỗ cô được?
[Tôi đã nghĩ xong lý do, hiện giờ chỉ đợi bọn họ tới tìm tôi.]
Giang Hựu Đào biết rõ làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng nếu cô biết rõ sự tồn tại về nơi này, nếu cô luôn không xử lý, sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra bọn họ.
Nơi này là thủ đô, bình thường đi trên đường đều thấy được có quân nhân bộ đội, cảnh sát vũ trang, công an đi ra đường tuần tra.
Hơn nữa bắt đầu từ năm trước, Giang Hựu Đào vẫn luôn không ngừng đọc bách.
Tháng 7 năm ngoái, trận động đất ở tỉnh Ký vẫn xảy ra, nhưng mà lần này địa chấn không tạo thành thương vong như lần trước.
Một tháng trước khi tai nạn xảy ra, chính phủ đã bắt đầu sắp xếp dân chúng rút lui, đợi đến ngày xảy ra địa chấn, ngoại trừ gà vịt không được mang đi, cùng với mấy ông bà già không muốn rời đi lén lút trở về nhà ra, hầu như không có người thương vong.
Trước khi Giang Hựu Đào trọng sinh từng xem qua một video, trong video nói tới các vụ tai nạn rất lớn xảy ra ở Trung Quốc đến nay, bài về tỉnh Ký đứng đầu tiên.
Trong vụ tai nạn đó, số người tử vong đạt đến kinh người hơn 24 vạn, thương vong hơn 16 vạn.
So sánh hai thế giới với nhau, số lượng người thương vong thật sự chênh lệch quá lớn, quả thực chính là khác biệt một trời một vực.
Mỗi lần Giang Hựu Đào nhớ tới chuyện này, luôn cảm thấy cảm xúc bành trướng.
Cô lớn lên ở cô nhi viện, hàng năm cô nhi viện của bọn họ đều nhận được khoản trợ cấp của chính phủ, những khoản này giải quyết cuộc sống cơ bản của đám trẻ như bọn họ.
Mà 9 năm giáo dục bắt buộc, để những đứa bé như cô có thể đi học.
Theo bọn họ lên tiểu học, hàng năm bọn họ đều nhận được trợ cấp người nghèo, mãi đến khi tốt nghiệp đại học phần trợ cấp này mới kết thúc.
Đời trước Giang Hựu Đào không có nhiều tiền đồ, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn là người bình thường, muốn đền nợ nước cũng có lòng không sức.
Hiện giờ đã khác trước, có lẽ cô có thể cống hiến một phần sức lực của bản thân cho tổ quốc.
Nhìn thấy Cố Hán Thân lần nữa, đã là hai ngày sau.
Tiểu Hà thấy được cả ngày gấp không đợi nổi nói cho Cố Hán Thân tình hình quan sát Hà Huấn Nhiêu khoảng thời gian này.
“Anh ta thật sự quá xui xẻo, còn hơn cả Từ Bảo Châu. Đi đường đất bằng đều bị ngã, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị nghẹn, ngủ trên giường cũng có thể ngã xuống.” Tiểu Hà ở bên cạnh nhìn, còn cảm thấy quá thảm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận