Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 392 - Chủ nghĩa ích kỷ



Chương 392 - Chủ nghĩa ích kỷ



Chương 392: Chủ nghĩa ích kỷ
“Nếu như thật sự không được, cháu phải đi tìm ông bà nội của mình, đi tìm ông bà ngoại, đi tìm họ hàng thân thích, nói về luân lý tình lý, các cháu không nên tìm đến trên đầu nhà dì.”
“Đừng nói dì không muốn nuôi con cho người ta, cho dù dì sẵn lòng nuôi, dì cũng không muốn nuôi ba đứa các cháu, dì nuôi ba người các cháu, dì được gì chứ? Đừng nói cái gì mà sau khi lớn lên các cháu sẽ báo đáp gì, mẹ ruột của ba đứa còn đó, ông nội bà nội vẫn còn đấy, luận báo đáp cũng không đến lượt trên người vợ chồng dì.”
“Đến lúc đó vợ chồng dì hao tâm tổn sức nuôi ba chị em lớn, mẹ ba đứa tìm về, thân thích các cháu đến cửa, các cháu lớn lên muốn cùng người thân mình huyết mạch tương liên, một chân đạp vợ chồng dì đi, vợ chồng dì là gì chứ?”
Loại chuyện này không hiếm trên đời.
Trương Thủy Tú tái giá với người có nhân phẩm không tốt, sau khi cô ta gả đi lại sinh ra một trai, một gái, về sau đứa nhỏ cô ta sinh bị bệnh, cô ta đến tìm Vu Đại Nha, lúc đó Vu Đại Nha học cấp ba, sống tốt mấy năm, có lẽ cô ta đã quên lúc còn nhỏ Trương Thủy Tú đối xử với mình như thế nào.
Cũng có lẽ thời gian ngày lành, gặp được Trương Thủy Tú trước từng ngược đãi mình, nay lại đến trước mặt mình cầu xin, thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, Vu Đại Nha đưa hết tiền tiêu vặt của mình cho mẹ, ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không giữ lại.
Lúc đó trong lòng Hà Thục Lệ đã cảm thấy không thoải mái, vẫn là Đỗ Nguyên Châu an ủi cô ấy, Đỗ Nguyên Châu nói, đứa nhỏ làm như vậy là biểu hiện cho việc có lương tâm, bọn họ nên vui mới đúng.
Vui cái rắm, Vu Đại Nha chính là đắc chí càn rỡ, cô ta so với Trương Thủy Tú càng khiến người ta buồn nôn hơn, từ đầu đến cuối Vu Đại Nha chính là người theo chủ nghĩa ích kỷ, có lợi cho mình.
Có lúc Hà Thục Lệ còn hoài nghi, liệu có phải đầu óc mình có vấn đề hay không?
Đạo lý dễ hiểu như vậy, đời trước cho dù là cô ấy hay Đỗ Nguyên Châu đều không hiểu nổi.
Đám người Vu Đại Nha đáng thương, nhưng bọn chúng đâu phải không có họ hàng gần, cô và Đỗ Nguyên Châu bị lừa đá sao, nếu không sao lại muốn nhận nuôi ba đứa nhỏ này?
Vu Đại Nha oán hận không thôi.
Không biết vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Nguyên Châu, cô ta đã có cảm giác cực kỳ thân cận với Đỗ Nguyên Châu, lúc nhìn thấy cảnh Đỗ Nguyên Châu và Hà Thục Lệ thân cận, cô ta nảy sinh địch ý không tên với Hà Thục Lệ.
Thậm chí Vu Đại Nha đã nghĩ xong, sau khi Đại Hạ được Đỗ Nguyên Châu nhận nuôi, cô ta sẽ lấy cớ đến thăm em trai, mỗi ngày ba lượt chạy đến nhà họ Đỗ, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ chịu khó giúp đỡ Hà Thục Lệ làm việc, thời gian dần qua vào ở nhà họ Đỗ.
Cô ta nhất định có thể nắm được Hà Thục Lệ trong tay, lại để Đỗ Nguyên Châu nhìn thấy mình chịu khó.
Vu Đại Nha giống như nhìn Đỗ Nguyên Châu, lại lập tức cúi đầu xuống.
Hà Thục Lệ thấy cảnh này lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Đời trước cũng là như thế, Vu Đại Nha thường xuyên liếc Đỗ Nguyên Châu một cái lại nhanh chóng cúi đầu, giống như Đỗ Nguyên Châu có bao nhiêu đáng sợ vậy.
Là thật sao?
Dưới sự hun đúc của Trương Thủy Tú và Vu Quốc Trụ, Vu Đại Nha mới hơn mười đã hiểu tình yêu nam nữ.
Đáng sợ biết bao, mới mười tuổi, đã phát dục hoàn toàn à?
Hà Thục Lệ lạnh nhạt nhìn qua Đỗ Nguyên Châu, Đỗ Nguyên Châu chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Đỗ Nguyên Châu âm thầm tiếp tế cho ba chị em Vu Đại Nha, đây là chuyện Hà Thục Lệ biết rõ lại để mặc.
Cô ấy biết rõ không thể đề phòng được ba chị em Vu Đại Nha, chỉ có trước tiên để Đỗ Nguyên Châu đối xử tốt với bọn chúng, Vu Đại Nha mới giống như đời trước đến quỳ cầu xin bọn họ nuôi Vu Đại Hà.
Cô ấy chỉ cần bắt lấy cơ hội này làm ầm ĩ chuyện, lại nghiêm khắc từ chối Vu Đại Nha, chỉ có như vậy Đỗ Nguyên Châu mới cố kỵ đến suy nghĩ của cô ấy, không hề có tình cảm với ba chị em Vu Đại Nha.



Bạn cần đăng nhập để bình luận