Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 339 - Phủ đầu



Chương 339 - Phủ đầu



Chương 339: Phủ đầu
Bà Trương cũng nói: “Nếu không phải lúc Lục Hướng Tiền sinh ra là do thím đỡ đẻ, thím còn cho rằng Lục Hướng Tiền là từ trong bụng người khác chui ra.”
Lúc còn trẻ bà Trương là người đỡ đẻ, hiện tại lớn tuổi mới không làm công việc đó nữa.
“Nhưng chỉ cần là người sẽ không làm ra loại chuyện đó.”
Giang Hựu Đào phụ họa, nhìn về đám người trong sân.
Lời đề nghị của Tô Giai Ninh, đám người nhà họ Lục đương nhiên không tán thành.
Mẹ của Lục Hướng Tiền – Đỗ Nhị Nữu chống nạnh nói.
“Mấy người nghe thử xem, lúc này con tôi vừa mới tàn phế thôi, Tô Giai Ninh đã gấp không chờ nổi muốn đuổi con trai tôi ra cửa, người vợ, người con dâu như thế, ai mà dám muốn!”
Đỗ Nhị Nữu nói còn hay hơn hát: “Tôi đã sớm nhìn ra cô ta là một con ả đàn bà gian xảo, cho nên mới nói cô ta đưa tiền bồi thường của con trai tôi, cho tôi cầm, mỗi tháng tôi sẽ đưa tiền chi tiêu cho bọn họ, nếu không số tiền này ở trên tay Tô Giai Ninh, sau cùng không biết rơi vào trong túi gã đàn ông hoang nào đâu.”
Vợ Trương Ngọc Binh là một người rất dám nói, ngay tại chỗ lên tiếng.
“Ồ, lời này nói hay lắm, thím Đỗ à, nếu thím không yên tâm con trai, cháu trai mình ở trong tay Tô Giai Ninh, thím đón cha con bọn họ đi, hơn nữa Tô Giai Ninh người ta nói đúng mà, thím cầm tiền đi rồi, nhà bọn họ chỉ còn hai đứa nhỏ và một người tàn phế, thím bảo người ta đi uống gió Tây Bắc mà sống à?”
“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy đề nghị này của Tô Giai Ninh rất tốt.”
“Đúng đúng đúng.”
“Hay là trực tiếp ly hôn đi, dù sao con trai thím cũng có thím chăm sóc rồi, thím cũng không yên tâm Tô Giai Ninh, dù sao đối với bản thân, thím cũng phải yên tâm chứ?”
Quần chúng vây xem mở miệng phụ họa Tô Giai Ninh quá nhiều, vẻ bi thương và phẫn hận trên mặt Đỗ Nhị Nữu không diễn nổi nữa.
Tô Giai Ninh nhìn đám người ra mặt cho mình, trong lòng cô ấy buông lỏng, cũng thấy ấm áp.
Lúc cô ấy mới xuyên đến, cả người còn ngu ngốc, nhà họ Lục cũng đến cửa đòi tiền bồi thường, chẳng qua đó là chuyện hai tuần sau, dù sao cô của khi đó, nào dám để Lục Hướng Tiền xuất viện sớm như vậy.
Nói gì thì nói cũng đã tàn phế, ai biết sau khi xuất viện có xảy ra vấn đề gì nữa không?
Nhưng một lần này không giống, vì để Lục Hướng Tiền xuất viện trước, cô ấy ở trước mặt bác sĩ khóc lóc cầu xin, sau cùng bác sĩ mềm lòng, mới làm thủ tục cho anh ta.
Lúc trở về, vì muốn để mình có danh tốt, cô ấy còn đặc biệt mượn xe ba gác đưa Lục Hướng Tiền về.
Giống như ngày hôm qua lúc cô ấy nói với Giang Hựu Đào, cả đời này, trước khi chưa tra tấn đủ tên cặn bã Lục Hướng Tiền này, cô ấy sẽ không để Lục Hướng Tiền chết.
Còn việc xuất viện trước thời gian, lại ngồi xe xóc nảy có làm miệng vết thương của anh ta chuyển biến xấu đi hay không, cô ấy không quan tâm.
Cười chết đi mất, chuyển biến xấu hay không, liên quan gì đến cô ấy, dù sao cũng không đau đến trên người cô ấy.
Tô Giai Ninh hoàn toàn không lo lắng đến việc Đỗ Nhị Nữu sẽ bắt mình và Lục Hướng Tiền ly hôn, dù sao cả nhà Đỗ Nhị Nữu đều vì tư lợi, bọn họ chỉ muốn tiền, thậm chí còn ở sau lưng phàn nàn vì sao Lục Hướng Tiền không chết quách luôn, như vậy sẽ được bồi thường nhiều hơn.
Trông cậy vào bọn họ chăm sóc cho Lục Hướng Tiền, còn không bằng trông vào tên ngốc công xã đột nhiên thông minh đâu.
Quả nhiên, Đỗ Nhị Nữu không vui lòng.
“Liên quan gì đến mấy người, người ta thường nói thà phá hủy 10 tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc hôn nhân một gia đình. Sao các người luôn miệng xúi con trai tôi và con dâu tôi ly hôn vậy, các người đúng là rắp tâm bất lương.”
“Sao các người lại xấu xa như vậy.” Đỗ Nhị Nữu chỉ vào bọn họ giậm chân.
Tô Giai Ninh quơ lấy gậy gỗ đánh đuổi Đỗ Nhị Nữu ra ngoài: “Cút nhanh cho tôi, nếu không tôi gặp các người một lần sẽ đánh các người một lần.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận