Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 240 - Vạch trần



Chương 240 - Vạch trần



Chương 240: Vạch trần
“Tôi quan sát chị mười năm rồi, chị biết không?” Lúc này Từ Mãn Thu hoàn toàn trái ngược với ấn tượng để lại cho người khác lúc trước, đây là lần đầu tiên Giang Hựu Đào bọn họ nhìn thấy dáng vẻ có góc cạnh của Từ Mãn Thu, cũng là lần đầu tiên người của Liễu Thụ Câu nhìn thấy Từ Mãn Thu như thế.
Lúc trước Từ Mãn Thu không chuẩn bị nói những chuyện này, bởi vì cô ấy biết, La Học Dân, Tô Trường Sơn với kế toán Từ đều đứng về phía Từ Bảo Châu, ba người họ cùng hội cùng thuyền.
Vì sợ người trong thôn nói ra chân tướng Từ Bảo Châu là phúc tinh, trong mười lần họp, có đến năm lần La Học Dân nhấn mạnh chuyện này rồi. Với tư cách là một cá thể, Từ Mãn Thu mười lăm tuổi rồi, nhưng ngay cả công xã cũng chưa đến lần nào.
Bởi vì La Học Dân với Tô Trường Sơn sợ cô ấy đi công xã sẽ vạch trần chuyện bọn họ mê tín phong kiến.
La Học Dân và Tô Trường Sơn sụp đổ, Từ Mãn Thu quan sát Lưu Mãn Trụ bọn họ rất lâu. Họ chưa bao giờ bịt miệng người trong thôn giống như La Học Dân bọn họ cả.
Mới có bao lâu chứ, ngay cả các thanh niên tri thức cũng đều biết chuyện Từ Bảo Châu là phúc tinh, Từ Mãn Thu là sao chổi.
Lý Vân Anh bon chen ở Liễu Thụ Câu tám năm rồi, cô ấy biết chuyện của Từ Bảo Châu bọn họ không nhiều bằng khoảng thời gian này.
Vẫn còn một điều quan trọng là Từ Mãn Thu không muốn nhịn nữa.
Trước khi không có ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy vẫn có thể sống trong sự im lặng và bóng tối vô biên, nhưng sau khi được Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đối xử tốt với cô ấy, Từ Mãn Thu không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lần này, Từ Bảo Châu cho cô ấy quần áo, là thời cơ để cô ấy làm ầm lên. Cô ấy muốn xem Lưu Mãn Trụ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Ba phải giống như La Học Dân, hay là vì lý lẽ tranh luận cho cô ấy.
Lưu Mãn Trụ không làm cô ấy thất vọng.
Từ Bảo Châu miễn cưỡng ổn định tinh thần: “Cô quan sát tôi cái gì?”
Từ Mãn Thu tiến tới một bước: “Chị thật sự là phúc tinh sao? Mấy năm nay, vận may tốt của chị thật sự là của chị sao?”
Từ Bảo Châu bị cô ấy ép đến nỗi lùi ra sau một bước: “Rốt cuộc là cô muốn nói gì?”
Từ Mãn Thu nhìn xung quanh, nhìn thấy mấy người chơi rất thân với Từ Bảo Châu, cô ấy nói với bọn họ: “Các người không thấy kỳ quặc sao, rõ ràng là vận may của Từ Bảo Châu tốt như thế, các người chơi thân với chị ta như vậy, nhưng các người lại không có chút lợi ích nào, vận may của cô ta càng tốt, thì các người ít nhiều gì cũng bị chút xui xẻo.”
Mấy người bạn chơi thân với Từ Bảo Châu bỗng chốc mặt biến sắc, phụ huynh của họ lập tức kéo họ về bên cạnh để gặng hỏi.
Lưu Tiểu Yến với Từ Bảo Châu là bạn học, từ lúc đi học, hai người họ luôn học cùng một lớp, sau đó còn ngồi chung bàn với nhau được hai năm.
Từ Đại Chủy vội vàng hỏi cô ấy: “Mãn Thu nói có thật không? Lúc cháu chơi với Bảo Châu, vận may thật sự không tốt?”
Lưu Tiểu Yến mù tịt chả biết gì, cô ấy nhìn bà nội mình: “Bà nội, có lúc nào vận may cháu tốt đâu chứ. Từ nhỏ cháu đã không có thứ gọi là vận may tốt này rồi.”
Từ Đại Chủy lại hỏi: “Thế cháu có gặp xui xẻo không?”
Lưu Tiểu Yến càng mù tịt hơn: “Thế nào mới xem là xui xẻo? Gọt bút chì thường xuyên gọt vào tay, thường xuyên lạc mất đồ đạc? Hay là đi đường, một đôi giày đang yên đang lành thì đột nhiên bị hư, hoặc là ngã một cái thật đau?”
Lưu Tiểu Yến rộng lượng, có Từ Mãn Thụ chống ở phía trước, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy mình bị xui xẻo.
Những phụ huynh khác hỏi, cũng nhận được câu trả lời giống như Lưu Tiểu Yến.
Những điều này đều là vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng gì cả, thậm chí nếu không phải cố ý nhắc đến thì mọi người cũng sẽ không chú ý đến những chuyện này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận