Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 56 - Bồi thường



Chương 56 - Bồi thường



Chương 56: Bồi thường
Yêu cầu duy nhất của anh ta chính là không ra đồng làm ruộng, nhưng trên ghi chép công điểm là max.
Anh ta thường xuyên không ở điểm thanh niên trí thức, thanh niên trí thức mới đến như Triệu Vĩnh Lan đến nay chưa nói với anh ta được mấy câu.
Triệu Vĩnh Lan làm hỏng cơm vốn dĩ đã chột dạ, Triệu Vinh Quang kêu lên như thế, lại bị thanh niên trí thức lục tục chạy đến dùng ánh mắt khiển trách nhìn, Triệu Vĩnh Lan từ chột dạ biến thành tức giận: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy, anh là heo, cả nhà anh mới là heo.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đứng chung một chỗ nhìn Triệu Vĩnh Lan, trong lòng cảm thán không thôi, quả nhiên lúc mắng người thường kéo cả nhà vào, cho dù ở thời đại nào cũng giống nhau.
Đều là con cháu cán bộ, Triệu Vĩnh Lan ngang ngược, Triệu Vinh Quang cũng không nhường một tấc, chẳng qua phần lớn nhà anh ta làm chính trị, bởi vậy anh ta phải khiêm tốn hơn, tính tình cũng nội liễm hơn rất nhiều.
So với người gặp người ghét như Triệu Vĩnh Lan, mọi người có khuynh hướng nghiêng về Triệu Vinh Quang hơn.
Thế nhưng khiêm tốn nội liễm không đại biểu cho việc không biết giận, trái lại tính tình của anh ta còn rất lớn.
Năm ngoài hạn hán, đại đội Vương Trang ở bên cạnh cho người nửa đêm đến tháo nước trong ruộng của bọn họ, vừa hay bị Triệu Vinh Quang lên trấn trên đánh bài trở về bắt gặp. Anh ta ở đại đội Liễu Thụ Câu rất thoải mái, mặc dù anh ta rất ít tham gia hoạt động tập thể, nhưng vẫn như cũ có lòng trung thành với đại đội Liễu Thụ Câu.
Triệu Vinh Quang không nói hai lời xông lên ngăn cản, đánh nhau với hai người bên đại đội Vương Trang, sau cùng anh ta một thân thương tổn, hai người kia cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Chuyện này giúp Triệu Vinh Quang dung nhập vào trong đại đội Liễu Thụ Câu, hiện tại anh ta và đám thanh niên trong đại đội có quan hệ rất tốt, nói là thân như anh em một nhà cũng không khác là mấy.
“Tôi nói như vậy thì sao chứ! Cô không biết nấu cơm thì cứ việc nói thẳng, còn giả bộ sẽ chỉ phá hoại lương thực của mọi người, đây là thiếu bị chửi, cô phải bồi thường.” Triệu Vinh Quang hừ một tiếng: “Triệu đại tiểu thư đây không đến mức không bồi thường đâu nhỉ?”
Đến chưa được nửa tháng, Triệu Vĩnh Lan đã nói toạc hết tình huống trong nhà mình không chút giấu diếm, thân phận con gái của phó xưởng trưởng khiến cô ta được chú ý nhiều trong thôn.
Đám thanh niên trong thôn lúc đầu không ưa gì Triệu Vĩnh Lan cũng bắt đầu chú ý đến cô ta, cả ngày Triệu Vinh Quang lăn lộn với bọn họ, không ít lần nghe bọn họ thảo luận về Triệu Vĩnh Lan.
Triệu Vĩnh Lan không muốn bồi thường. Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn không chuẩn bị đủ lương thực, không đủ ăn sẽ ăn chực của người khác.
Hơn mười ngày qua, cô ta đã để dư được gần một cân lương thực, nếu như cô ta tính toán tốt, chờ cô ta tích góp nhiều một chút sẽ đến trạm lương thực đổi lương thực tinh gửi về.
Sức khỏe của em trai cô ta không tốt, mỗi ngày đều phải ăn một bữa lương thực tinh, cô ta gửi về nhất định sẽ được cha mẹ khen ngợi.
Chỉ là nhìn vẻ mặt mang theo trào phúng của Triệu Vinh Quang, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này nghe được sự tích liên quan đến Triệu Vinh Quang trong đại đội, Triệu Vĩnh Lan sợ.
Cô ta cứng cổ nói: “Bồi thường thì bồi thường, anh chờ đấy.” Triệu Vĩnh Lan lạch bạch chạy về ký túc xá, chỉ một lát sau đã mang lương thực đến, gần với số lương thực mà mọi người đưa.
Thấy thế đám người Giang Hựu Đào cũng không còn gì để nói, dù sao bọn họ cũng không tổn thất gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận